Friday, May 25, 2012

NỖI ÐAU VIỆT NAM



( Giọt lệ cho Thái Hà )



Dù không  là Thiên Chúa Giáo
Ðọc tin cũng thấy bất bình
Bởi có đời thì có đạo
Ðạo là sự sống tâm linh

Ðạo đưa ta về chân thiện
Ðạo đem ta đến nhân hòa
Ðạo cho ta điều hiểu biết
Ðể ta sống đúng “Người Ta”

Ðạo dạy ta lòng bác ái
Rèn ta đức tính hy sinh
Dạy yêu quê hương đồng loại
Thứ tha, thành tín, công bình

Chỉ có con người Cộng Sản
Mới xem đạo tựa kẻ thù
Và chỉ thuyết Mao sách Mác
Mới làm nhân bản mờ lu

Mới luyện người thành quỷ quyệt
Ðiêu ngoa, độc ác, tham tàn
Bôi đen những lòng tinh khiết
Mớm điều phản bội, dã man

Thấy ai trên đường chánh đạo
Ðảng làm cho nát cho hôi
Chính đảng rẽ chia tôn giáo
Rồi đem tội gán cho người

Chính đảng đã dùng tôn giáo
Ðể gây tang tóc oán thù
Chính đảng triệt tiêu mọi đạo
Gian hùng bức hại chân tu

Xin nhìn Thái Hà để thấy
Bất lương những việc đảng làm
Ðể lòng không còn nghi hoặc
Mà đau thêm nữa Việt Nam !


Ngô Minh Hằng

Monday, May 21, 2012

HỎA SƠN HẸN NHÉ GIỜ TUNG NỔ







(gởi đôi người khuyên tác giả không nên lội ngược dòng sông và làm thơ đấu tranh lúc này chỉ hoài công, tốn giấy.)
 
Cứ bảo ta dòng sông lội ngược
cười thôi, ta chẳng trả lời đâu
lòng ta đã nặng tình sông núi
bày chục năm dài vẫn biển dâu
 
Cứ bảo ta cực đoan lạc hậu
không phù kẻ thịnh lại phù suy
cứ chê, cứ trách thơ tranh đấu
tốn giấy, hoài công, chẳng ích gì !
 
Nhưng chớ bảo ta đừng viết nữa
những bài thơ nuốt chẳng hề trôi
những bài thơ ấy, thơ tuyên án
lũ đảng vô lương chẳng tính người
 
Lũ đảng tham tàn, vô tổ quốc
giết người, cướp của, bán non sông !
tháng Tư, từ súng không còn nổ
sao những hờn oan lại chất chồng ???
 
Nước hóa nhà tù, dân hóa vật
oan khiên tang tóc hận thù khơi
người dân lương thiện đời cơ cực
sướng chỉ sài lang, bọn giết người !!!
 
Sướng chỉ tham tàn, loài thảo khấu
làm giàu trên những máu xương dân
kên kên, thêm lũ ôm chân giặc
xét nát thêm quê cả chục lần !
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Vì thế nên ta cần phải viết
để năm châu tỏ những vàng thau
để cho nhân loại không còn bị
lũ cộng lừa ngon, bóp yết hầu
 
Ta viết để cùng bao thế hệ
đứng lên đối mặt kẻ hung tàn
đem công bằng lại cho dân tộc
đòi trọn quê mình, nước Việt Nam !
 
Cứ bảo ta dòng sông lội ngược
ta cười và chẳng nói chi đâu
hỏa sơn hẹn nhé giờ tung nổ
quét sạch tàn hung khỏi địa cầu !
 
Ngô Minh Hằng

Thursday, May 17, 2012

NẾU NHƯ THỰC CÓ LUÂN HỒI



Nếu như thực có luân hồi
Ta xin từ khước làm người trần gian
Kiếp người trăm nỗi nghiệt oan
Sống là đã đủ gian nan mệt nhừ
Hơn thua từng chút danh hư
Áo cơm thôi đã chẳng từ hại nhau
Huống chi địa vị, sang giàu
Và bao ganh ghét cơ cầu sân si
Cuối cùng ai đã hơn chi ?
Chẳng qua nấm cỏ xanh rì mà thôi

Nếu như thực có luân hồi
Ta xin làm kiếp chim trời nhởn nhơ
Bốn phương bay khắp cõi bờ
Hót lên nốt nhạc lời thơ tuyệt vời
Reo vui cùng sóng ngàn khơi
Vi vu với gió hát lời núi sông
Từng xanh soải cánh vẫy vùng
Tung hô quyền lực vô song Ðất Trời

Nếu như thực có luân hồi
Ta xin từ bỏ cõi người bon chen !

 Ngô Minh Hằng

XIN ĐỨNG CÙNG TÔI

( Xin gởi đến những độc giả thầm lặng của tôi ...)
Xin cảm ơn người đã đọc thơ tôi
Những vần thơ rất đơn sơ, chơn chất
Nhưng ý thơ thét vang lên sự thật
Sự thật nào ôi cũng qúa bi thương !

Vì vốn giàu lòng thương tưởng quê hương
Nên đọc thơ tôi người trào nước mắt
Thơ xót cho quê, đau từng tấc đất
Mà đảng ngang nhiên triều cống cộngTàu

Thơ tôi khóc đời bãi bể nương dâu
Thương dân tộc trước muôn vàn thảm họa
Ruộng đất cửa nhà, tổ tiên mồ mả
Bỗng nhiên thành của...đảng, của...nhân dân !!!

Thơ tôi khóc nàng thiếu nữ thanh tân
Ngoại nhân lựa như mua gà, chọn vịt
Khóc roi công an khát mùi máu thịt
Ðã cướp đi bao mạng sống dân lành

Thơ tôi khóc người mái tóc vừa xanh
Tim tươi máu và lòng đầy nhiệt huyết
Bị bọn gian hùng bất lương qủi quyệt
Dùng non sông chúng bịp, thảm thê đời

Người đã nghẹn ngào khi đọc thơ tôi
Thơ con bịnh và mẹ chờ bán máu
Thơ nữ sinh tuổi mười lăm mười sáu
Diễn vở kịch tình chiêu đãi "đại gia"

Cảm ơn người từng thầm lặng xót xa
Ðọc những bài thơ lòng đau dao cắt
Ðọc những bài thơ giặc thù tái mặt
Chúng sợ roi thần, ngựa sắt, đuốc thiêng

Nhưng sợ cách nào rồi cũng không yên
Hờn dân tộc, những ngọn triều đang vỡ
Máu đỏ tay rồi, làm sao quỵt nợ ?
Ðường đã cùng, dân đã tỉnh cơn mơ !

Tôi cám ơn người đồng cảm với thơ
Và đã viết gởi tôi lời tri kỷ
Xin đứng cùng tôi hỡi người chiến sĩ
Dùng đạn thơ ta ta nhắm thẳng tim thù...

Ngô Minh Hằng

Tuesday, May 15, 2012

TẠI SAO ???



Công an đánh chết bao người
Tại sao đảng vẫn không lời dừng tay ???
Từ thời lập quốc đến nay
Hôn quân cũng chẳng thế này, phải không ?
Giang sơn, tài sản Lạc Hồng
Xé tan từng mảnh, đảng dâng cống Tàu
Cướp dân ruộng đất, đảng giàu
Mị dân, tham nhũng, cưỡi đầu, đạp lưng
Giết người từ đảng trong bưng
Ðảng ra thành phố không ngưng giết người
Cường hào, địa chủ giết tươi
Văn nhân, trí thức là đời tiêu tan
Ðầu dân bêu ở đường làng
Xâm lăng, đảng tạo miền Nam chiến trường
Ðắp mô, bắn sẻ, đào đường
Ðặt mìn, pháo kích bất lương vô cùng
Mậu Thân bi thảm não nùng
Huế Ðô một hố chôn chung bao người
Xác mất đầu, đẵm máu tươi
Xác tan nát mặt, xác rời rụng tay
Giết đêm đảng lại giết ngày
Pháo trường, pháo chợ, pháo ngay thánh đường
Tấn công chẳng kể nhà thương
Mẹ ôm con gục bên giường, tan thây
Bắt người, đảng nối thành dây
Kẽm gai xuyên thủng bàn tay, giết chùm !
Toàn dân ai oán, hãi hùng
Ðảng làm tổ quốc điệp trùng tóc tang
Bảy lăm, đảng cướp miền Nam
Nhà tù đảng dựng, bắt giam triệu người
Ðảng rằng "cải tạo" mà thôi
Mười ngày - một tháng nhưng rồi nhốt luôn
Mười ngày thành bảy năm hơn
Một tháng, mười mấy năm hờn, chưa tha
"Học tập, cải tạo" thôi à
Học tập cải tạo sao ra tù đày ?
Báng súng đảng nện thẳng tay
Ngày làm, đêm trói thế này, học ư ?
Giá như ngày ấy, tháng Tư
Ðừng gây oan nghiệt, đừng tù tội nhau
Bắc Trung Nam bắc nhịp cầu
Không gây chết thảm, sống sầu tang thương
Mà cùng dựng lại quê hương
Ðưa dân nước đến phú cường, ấm no
Nhưng không, tàn ác dựng trò
Ðảng đưa tổ quốc vào lò đảng thiêu
Quê hương đảng cống bắc triều
Dân lành đảng cướp tan tiêu ruộng vườn
Ai lời thương xót quê hương
Ðảng cho tù đến nát xương, tiêu đời
Từ ngày lập quốc, ai ơi
Sử xanh đây, chính lũ người tàn hung
Ðứng lên mau hỡi Lạc Hồng !
Ðứng lên mà cứu non sông, cứu mình
Nếu ta hèn yếu, làm thinh
Là ta để đảng hành hình chính ta !
Ðứng lên giành lại sơn hà
Nếu không đảng sẽ từng nhà, giết tươi
Công an đánh chết bao người
Tại sao? tại đảng muốn đời đau thương !!!

Ngô Minh Hằng

BIA THƠM XIN DỰNG CÔNG TRÌNH


(Gởi toàn thể đồng bào Việt Nam, mọi lứa tuổi, quốc nội và hải ngoại)
Dân ta, dân nước Việt Nam
Cao minh nhiều vị, kinh bang lắm người
Ðông Tây kim cổ trên đời
Am tường hay dở mọi thời, phục thay !
Công nghệ đã khéo lại hay
Học hành thành đạt, hên may lắm nhà
Thương trường nổi tiếng gần xa
Vang danh triệu phú đếm mà hết đâu !
Nhưng trong vui ấy có sầu
Nồi canh mà lẫn con sâu cũng phiền
Nếu đừng có kẻ đảo điên
Thì ta đâu phải vượt biên xứ người ...
Nên dù to lớn cơ ngơi
Vẻ vang vẫn nhục kiếp Hời, trú cư !
Vì rằng quốc hận Tháng Tư
Ba miền sông núi đau nhừ còn đây
Nhìn dân sống đọa thác đầy
Người thì mất ruộng, kẻ nay mất nhà
Quê hương đảng cắt nát ra
Rồi đem trả nợ Trung Hoa, cộng Tàu
Xót quê, ai nói một câu
Trói tay, buộc tội, cùm đầu, cộng giam !
Dân còn khốn khổ đa đoan
Riêng ta áo gấm lọng vàng, có vui ?
Hãy xin chia chút ngậm ngùi
Bài trừ gian tặc, cò mồi, ngụy chiêu
Ðã không vá mảnh nhiễu điều
Giá gương để mặc sớm chiều bụi giăng 
Thì đừng xé nát Công Bằng
Ðập tan Hạnh Phúc, xéo quằn Tự Do
Rồi cầm bánh vẽ thật to
Nối dài tay cộng tặng cho đồng bào
Cũng đừng múa gậy, cầm dao
Ðâm lưng chiến sĩ, đạp nhào đồng hương !
Hỡi ai còn tấm thiện lương
Thì xin gióng những hồi chuông cho đời
Ván cờ tàn cuộc đến nơi
Dân ta, nước Việt đang đòi công minh ...
Bia thơm xin dựng công trình
Hay là điếm nhục do mình chọn thôi !

Ngô Minh Hằng