Tuesday, February 19, 2013

BÀY CON PHẢN PHÚC

Mô hình tượng đài Bà Mẹ VN Anh Hùng Việt Cộng dự định xây cất tại Việt Nam

Thực tế, bà mẹ VN anh hùng ngồi nhìn đống huy chương và khóc vì bị đảng chiếm nhà, thu đất.

BÀY CON PHẢN PHÚC 
(Cảm nghĩ của người tị nạn CS về dự án xây tượng đài Bà mẹ Việt Nam anh hùng của VC tại VN. Gởi đảng tư bản đỏ, tham nhũng, giết dân, bán nước .)

*
Bao năm bán nước buôn dân thế
Chưa thỏa lòng sao ? Chửa đủ giàu ?
Nước mất chủ quyền, dân mất mạng
Còn toan đem mẹ để bêu đầu ?
*
Lấy đầu người mẹ, con làm tượng
Để nặn thêm ra những thỏi vàng
Nhưng lại mị dân là tưởng niệm
Mẹ anh hùng chiến sĩ vinh quang !
*
Vinh quang ? Không đúng! Là ô nhục ...
Nhục bởi bày con, lũ bạo tàn
Nửa thế kỷ hơn loài phản tặc
Giết dân bán nước để giàu sang !
*
Để nay xã hội thì băng hoại
Sông núi băm tơi, hiến cộng Tàu
Dân tộc đau thương và nhục tủi
Do ai ? Chính đảng, lũ chư hầu !
*
Vì con gian ác nên người mẹ
Thẹn với năm châu, với xóm giềng
Với lớp người sau và kẻ trước
Với trang hùng sử giống Rồng Tiên !
*
Có gì vinh dự cho người mẹ
(Vinh dự vì con phản quốc à ?)
Đã bị bêu đầu đau đớn thế
Lại còn bia miệng tiếng gần xa !
*
Bày con phản phúc không chừa mẹ
Chỉ bởi dã tâm, bởi bạc tiền
Xưa đã bịp lừa công cất giấu
Nay còn lợi dụng để giàu riêng !
*
Nghe đây, bày thú kia, tàn ác
Có biết lòng dân ngút oán hờn ?
Tức nước, bờ kia rồi sẽ vỡ
Sóng thần sẽ rửa hận giang sơn !!!

*

Ngô Minh Hằng



Saturday, February 16, 2013

TẤT CẢ CÒN ĐÂY....

 TẤT CẢ CÒN ĐÂY...


Khắc khoải, còn đây, những tấm lòng
Thất phu hữu trách trước tồn vong
Xót cho nòi giống, thương cho nước
Muốn đổi thay đời, chuyển núi sông

Dũng kiệt, còn đây, những trái tim
Coi thường phú quý nhẹ bình yên
Ấm êm đổi lấy trời sương gió
Để thắp cho đời ngọn lửa thiêng
Dân tộc, còn đây, những ước mơ
Mà bao thế hệ thiết tha chờ
Mẹ già mặt đợi, rưng tròn lệ
Cơm áo mong đầy mộng trẻ thơ
Xã hội, còn đây, những bất công
Niềm đau nỗi khổ vẫn muôn trùng
Làm sao có thể quay lưng được
Khi máu tim ta, giống Lạc Hồng ?!
Tất cả còn đâỵ Phải thế không?
Chờ ta hợp sức với chung lòng
Xin vì hạnh phúc cho dân nước
Dẹp tấm tình riêng, dựng  nghĩa chung !
Ngô Minh Hằng

CŨNG ÐÀNH ...




CŨNG ÐÀNH ...
( gởi người phê bình thơ chi mà buồn quá...viết nhè nhẹ cho đời vui ...)

Người phê bình thơ chi buồn quá thế
Toàn chuyện đau thương, kể tội bạo quyền
Làm người đọc nổi chìm theo dâu bể
Nhè nhẹ đi cho sầu khổ vào quên ...
"Nhè nhẹ đi"... thưa, thế nào là nhẹ ?
Khi nước vui, bút tự nở thơ tình
Còn hiện tại, quê hương ta tăm tối
Dân ta buồn vì áp bức, điêu linh
Thơ thẳng thắn, vô tư, không phe phái
Thơ nói những gì rất thật, sảy ra
Nếu ai đọc thấy hồn thơ tê tái
Thưa, đấy, niềm đau, hiện tại, quê nhà ...
Thơ rướm máu vì hiện tình đất nước
Ðảng bán Tây Nguyên, Quan - Giốc, Hoàng Sa ...
Sóng dựng biển Ðông, đảng hèn, khiếp nhược
Câm, điếc, mù khi chệt giết dân ta
Trước  ngoại nhân, thơ xót người gái Việt
Vàng ngọc đem ra phơi giữa chợ tình
Ô nhục này muôn đời không tẩy hết
Như bọn tội đồ vỗ ngực quang vinh !
Như đảng gian manh dựng tuồng, kết tội
Những người dân yêu lẽ phải, yêu quê
Rồi dùng luật rừng vô nhân, bỉ ổi
Ðể nhốt dân tù bất luận cười chê
Thơ tố cáo bạo quyền, loài gian ác
Sai công an đi đánh giết dân lành
Quan chức nhà Hồ mua dâm, trắng án
Nạn nhân tù, kêu chẳng thấu trời xanh !!!
Từ tỉnh đến quê, người dân chịu đủ
Ách đau thương mà đảng buộc dân vào
Ðảng mài vuốt nanh cho bày ác thú
Để chỉ ăn tươi nuốt sống đồng bào
Quê ta thế, thơ làm sao vui được
Người chê thơ, chê nữa, cũng đành thôi
Khi tận tuyệt loài giết dân, bán nước
Thơ sẽ thăng hoa, rạng rỡ, thưa người ...

Ngô Minh Hằng

HUYỀN TRÂN


HUYỀN TRÂN


Huyền Trân... Công Chúa Huyền Trân
Hai châu Ô - Lý, một thân liễu đào
Mộng lòng gởi lại chiêm bao
Ghé vai, nghĩa cả đi vào sử xanh
Vì dân hơn vị chính mình
Tình quê hương đặt trước tình tư riêng
Phục thay một mảnh thuyền quyên
Trái tim nhi nữ có nguyên sơn hà ...
Gương xưa có thẹn không mà
Sao nay ai cắt nước ra cống Tàu
Để mà vàng bạc chia chau
Quyền cao chức trọng cưỡi đầu muôn dân ?
Giang sơn, từng tấc, từng phân
Do bao xương máu góp phần ngàn xưa
Đã không vun quén cõi bờ
Còn đem đổi chác, bán mua cùng người !
Sử xanh, tội ấy tầy trời
Với dân, với nước, với đời xưa sau

Nhìn sâu mọt, cõi lòng đau
Hỡi ai xót nước xin mau giữ nhà ...
Kẻo xong Quan-Giốc, Hoàng Sa
Giặc dâng Tàu trọn sơn hà mất thôi !
Huyền Trân Công Chúa ...nàng ơi
Ngàn thu sách sử, bao người Huyền Trân ???


Ngô Minh Hằng

BÀI THƠ KHÔNG CÓ TÊN


BÀI THƠ KHÔNG CÓ TÊN 


Mấy chục năm qua tôi sống âm thầm
Không dám nằm mơ lội về quá khứ
Mà lầm lũi trôi theo dòng lữ thứ
Mộng tưởng ngày về kiếm chút khuây vui
Lắm lúc nhớ quê tức tưởi ngậm ngùi
Nhất là buổi xuân về hay lễ lạc
Nhìn bản xứ họ quây quần thù tạc
Người hân hoan chào hỏi chúc vui người
Tôi, kẻ ở nhờ lặng đứng nhìn tôi
Mũi tẹt da vàng nên thành lạc lõng
Ngôn ngữ xứ người nói năng ngượng ngọng
Nên tết nào tôi cũng chẳng đèn hoa...
Mà co ro đóng cửa ở trong nhà
Nhìn hoa tuyết bay lạnh vào đến ruột
Tận sâu thẳm tôi đã từng mơ ước
Tìm đồng hương, ngày tết đến cùng nhau
Tiếng mẹ đem ra chia sẻ niềm đau
Về một quê hương, về bao số phận
Nhưng gặp nhau rồi đôi khi hối hận
Vì người này không hiểu tiếng người kia
Đem nỗi hờn vong quốc những mong chia
Chia chẳng được lại cộng thêm buồn tủi
Ra mấy chục năm thời gian thay đổi
Nên lòng người cũng thế, đổi thay nhanh
Trắng và đen quá mỏng một lằn ranh
Thì ai biết ai đỏ lòng xanh vỏ
Mũi tẹt da vàng, đồng bào tôi đó
Nhưng sao lạ lùng cả tiếng nằm nôi ....
Ngô Minh Hằng

LỜI CHIẾC ĐŨA

 
(Thân mến gởi đồng bào Việt Nam - mọi lứa tuổi, trong và ngoài nước)
 
 

Em là chiếc đũa đơn côi
Người đưa tay bẻ, đũa thời gẫy ngay
Xin anh xin chị đến đây
Gom thành một bó đũa này với em
Chúng ta đoàn kết mà xem
Đố ai bảo đũa yếu mềm nữa không ?
Chung lòng mà tát biển đông
Thì nào chuyển núi dời sông, khó gì !
Cứ đường quang chính ta đi
Cứ lòng đoàn kết ta thì thành công
Gương xưa, Hội Nghị Diên Hồng
Tích xưa, dẹp Tống, bình Mông những lần *
Sức nào bằng sức toàn dân
Mạnh nào bằng mạnh tinh thần, đũa ơi !
Chứng minh, sách sử bao đời
Thì sao ta chẳng học lời tiền nhân ?
Nào, ta góp sức chung phần
Dẹp đi những chuyện cá nhân oán thù
Muốn thành bó đũa ta mơ
Tô vàng chữ Nhẫn, hững hờ cái Tôi
Một khi thành bó đũa rồi
Đố ai bẻ được ngàn đôi ĐŨA THẦN !!!
 
Đũa Thần cứu nước, phò dân
Dẹp tan Việt cộng bất nhân, vô nghì
 

Ngô Minh Hằng

- Lê Đại Hành phá Tống giết tướng nhà Tống ở Chi Lăng (981)
- Hưng Đạo Vương phá quân Mông Cổ tại trận Bạch Đằng, bắt sống Ô Mã Nhi năm Mậu Tý (1288)
 

Monday, February 11, 2013

THU CỐ HƯƠNG

 
 
 
 
 

Thêm một mùa Thu  nữa nhớ nhà
Mái đầu nay đã tuyết sương pha
Ôi ta xứ lạ buồn hiu hắt
Biết thuở nào khuây hỡi tuổi già!

Biết thuở nào vui hỡi cháu con
Mở trang sử Việt những dòng son
Để bồi đắp lại, tô vàng lại 
Lấy máu mà đo chuyện mất, còn!

Ta nửa đời trai, chí khí hùng
Hẹn thề sống chết với non sông
Nửa đời gãy cánh, rơi cung kiếm
Thẹn với tiền nhân, hổ với lòng

Vong quốc, ta làm kẻ thất phu
Trách ta đi mắc lận quân thù
Trách ta úy tử cầu sinh để
Nước mất, nhà tan hận bốn mùa!

Thu hỡi, chiều nay qúa nhớ thương
Núi Nùng, sông Nhi, nước hồ gươm
Và Thu Hà Nội ... bao giờ nhỉ
Ta được vui cùng Thu Cố Hương?!
 
 Ngô Minh Hằng
 



TRI TÌNH


 
(Cảm xúc khi được xem những hình ảnh trong ngày 11.11.2012, ngày CĐNVTD tại tiểu bang NSW, Úc Châu, tổ chức lễ tưởng niệm các chiến binh Úc đã hy sinh trong chiến tranh VN, đồng thời cũng là Lễ Vinh Danh và Tri Ân Nước Úc nhân dịp kỷ niệm 50 năm Úc tham chiến tại VN, chống CS xâm lăng, bảo vệ nền tự do của miền Nam nước Viêt.( Xin cảm ơn nhà báo Hữu Nguyên đã gởi hình ảnh cho.)




Năm mươi năm trước
Các anh đến với chúng tôi
Bảo vệ tự do, lý tưởng cho đời
Xây hoà bình nhân loại
Tổ quốc tôi bị cộng thù phá hoại
Giang sơn cắt nửa chia hai
Miền Bắc đau thương tang tóc u hoài
Anh đã giúp, giữ tự do cho nửa phần còn lại
Tháng năm dầu dãi
Bom đạn tơi bời
Anh, những quân nhân hào khí ngất trời
Đã với chúng tôi săn kẻ thù khắp vùng hỏa tuyến
Nguy hiểm từng giây vẫn can trường lẫm liệt
Chặn bước thù lớp lớp xung phong
Đường các anh đi thơm ngát hoa lòng
Tình chiến hữu, đồng minh, tình nhân loại
Năm mươi năm sau
Chúng tôi đứng đây không luận ai thành bại
Mà luận anh hùng qua quan điểm, mục tiêu
Tôi cảm ơn anh đến mấy cũng không nhiều
Cũng không đủ với những gì anh tặng
Mười tấm bia vàng
Tên anh đã khắc
Để ghi nhớ bao ân tình sâu nặng
Của một thời chiến đấu gian nan
Máu anh đã đổ
Cùng máu Việt Nam
Cho mộng ước hoà bình
Cho tự do lý tưởng
Cảm ơn anh đã cùng ch
úng  tôi giữ nước
Giữ quê tôi như giữ chính quê mình
Cảm ơn anh cho tất cả hy sinh
Hạnh phúc một đời bên con bên vợ
Tiếng nấc của mẹ cha, nỗi buồn, nỗi nhớ
Và yêu thương của bằng hữu họ hàng
Tưởng niệm hôm nay, tôi xin thắp nén nhang
Dẫu ngọn nến sáng từ ngày xa cách
Quê mẹ anh về xác nằm trong đất
Nhưng hồn thiêng đã nhập núi sông thiêng
Sáng ngời nghĩa cử
Rạng rỡ tuổi tên
Bốn phương sạch nợ chinh yên
Sử vàng bia ngọc lưu truyền muôn sau
Xin nương ánh nến nhiệm màu
Về đây anh nhé chứng câu tri tinh...
 
Ngô Minh Hằng

NIỀM TIN BẤT DIỆT



 
( xin gởi về Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam quốc nội và hải ngoại- Riêng ghi ơn những người đang thực sự dấn thân đấu tranh cho tự do dân tộc)


Rồi sẽ có một ngày sông núi Việt
Lá Cờ Vàng ngạo nghễ dưới trời xanh
Bởi tuổi trẻ, giống Tiên Rồng hào kiệt
Có những trái tim dũng cảm, chân thành

Có những trái tim kiên cường, bất khuất
Khơi đuốc thiêng không quản ngại đòn thù
Biết  xót dân lành sống đời thú vật
Biết thương quê chìm đắm giữa lao tù

Biết trị tội loài buôn dân, bán nước
Kẻ cướp máu xương xây dựng ngai vàng
Đưa phụ nữ vào nhục hờn nhơ nhuốc
Đẩy trẻ thơ vào vực thẳm đường hoang ...

Chuông đã gióng, chuông vang rền bốn cõi
Tiếng lương tâm, hầu thức tỉnh muôn lòng !
Cảm ơn người tù, âm thầm ngục tối
Cho Việt Nam rực rỡ một vừng đông

Cho nước Việt Nam không còn cộng sản
Và có Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền ...
Cho Tổ Quốc thoát qua hồi kiếp nạn
Cờ bay vàng ba cõi núi sông thiêng


Ngô Minh Hằng

 

 

MẬU THÂN, VẾT THƯƠNG THẾ KỶ



MẬU THÂN, VẾT THƯƠNG THẾ KỶ

(Tưởng niệm 40 năm biến cố Mậu Thân)
 

Bốn mươi năm trước, một mùa xuân
Khắp nẻo thôn xa đến phố gần
Dân dã nôn nao mong hưởng Tết
Lính chờ hưu chiến, phút dừng quân

 *
Hỡi ơi, Xuân ấy có đâu ngờ
Súng nổ điên cuồng, nát giấc mơ ...
Thành phố hoang tàn theo pháo giặc
Mùa xuân tắm máu giữa giao thừa !!!

 *
Tại sao tàn nhẫn giết dân tôi ?
Hưu chiến vì đâu máu đỏ trời !
Tập thể một mồ, ngàn xác chết
Xác già, xác trẻ, xác nằm nôi !!

 *
Mùa Xuân sao nỡ giết dân tôi ?
Cả triệu sinh linh chết ngậm ngùi
Từ trẻ đợi giờ khoe áo mới
Đến già đang ước bữa cơm vui ..

 *
Mùa Xuân, ai đã giết dân tôi ?
Một nửa quê hương khói lửa vùi
Ai pháo vào dân, vào bịnh xá
Vào trường, vào chợ, viện mồ côi ?!

 *
Ôi tang thương ấy bởi vì đâu
Sao chọn ngày xuân dựng thảm sầu ?!
Để mãi Mậu Thân dòng uế sử
Cho đời nguyền rủa đến ngàn sau !

 *
Xuân này là đã bốn mươi xuân
Nỗi hận niềm đau vẫn bội phần
Hằn dấu vết thương, đen thế kỷ
Mậu Thân, tội ác của vô thần !

Bao nhiêu oan khuất vẫn còn đây
Hận bốn mươi năm chửa lấp đầy
Chẳng lẽ cúi đầu than khóc mãi
Quê hương đang đợi cuộc vần xoay ...

Hỡi nào toàn quốc đứng vùng lên
Nhân bản, yêu thương dựng lại nền
Dân chủ, công bình xin kiến tạo
Ngàn đời hiển hách giống Rồng Tiên

Đừng ngần ngại nữa, góp bàn tay
Cứu chính đời ta khỏi đọa đày
Và cứu dân lành trong đáy ngục
Bạo quyền lừa mị bấy lâu nay ...

 *
Cứu quê cho hết vặn mình đau
Và Mậu Thân xưa bớt hận sầu
Tiễn những hồn oan về cõi tịnh
Cờ Vàng công chính để muôn sau ...


Ngô Minh Hằng


LỜI CHÚC ĐẦU NĂM

 

 

 
Đầu năm khai bút chúc Quê Hương
Hết cảnh gian nan, hết đoạn trường
Dân tộc vượt  qua lằn tủi nhục
Sơn hà thoát khỏi ách đau thương
Con Hồng một mối xây đoàn kết
Cháu Lạc muôn tay dựng phú cường
Góp mặt Tiên Rồng trong bốn cõi
Cờ vàng ngạo nghễ khắp biên cương

 

Ngô Minh Hằng