(cảm xúc về một chuyến viếng thăm nursing home. Tại đây, có các em rất trẻ.
Các em dùng thì giờ đi chơi, đi xem chiếu bóng để làm volunteer )
\
Nắng đã lên rồi, nắng thật tươi
Tươi như ánh mắt lúc em cười
Em chia những phút giây huyền diệu
Với những người đi nẻo cuối đời
Vì sau thành tựu, những dư âm
Những bóng người đi rất lặng thầm
Hay sau thất bại, bao hình ảnh
Đã khắc vào tim những vết trầm
Dầu thời ngang dọc, dấu quang vinh
Họ, kẻ trên vai nặng ẩn tình
Hay trong tủi nhục, ngày tăm tối
Chôn chặt niềm riêng, để một mình
Phần bồi tổ quốc, đắp non sông
Họ những người xưa đã hết lòng
Phần lo trách nhiệm, lo cơm áo
Cho vẹn tình cha, trọn nghĩa chồng
Suốt đời tần tảo gánh truân chuyên
Họ cũng là đây, những mẹ hiền
Nuôi đàn con dại nên người tốt
Vất vả gian lao chẳng trách phiền
Khi đời cuối nẻo, tóc sương pha
Họ đã về đây, họp một nhà
Khi con cháu họ còn bao việc
Không thể chăm lo bố mẹ già
Có người nuốt lệ, khóc âm thầm
Họ sống, có người như bóng câm
Có người không thể kềm cơn bão
Có kẻ thuyền trôi giữa đá ngầm...
Và làm dịu lại những ngày giông
Em trải lòng ra để cảm thông
Lau dòng lệ đắng cho nhân loại
Chia với đêm đen ánh lửa hồng
Một trời xuân biếc chẳng phôi pha
Ánh lửa hồng kia mãi mãi là
Trong tim, những trái tim khô héo
Trước phút đàn rơi, đứt phím ngà
Chẳng vì danh lợi, thiệt hay hơn
Em đến chẳng vì bởi áo cơm
Mà em đến bởi lòng nhân ái
Chia sẻ cùng ai chút tủi hờn
Trái tim lân mẫn vẫn tinh khôi
Tôi cảm ơn em giữa biển đời
Em cho tôi biết rằng nhân loại
Vẫn đẹp vô song một nghĩa NGƯỜI !
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment