Friday, April 20, 2012

HẸN ANH MỘT NGÀY TÁI NGỘ



(Ðể nhớ về bức tượng THƯƠNGTIẾC . Như một lời tạ ơn, kÍnh dâng các Linh Hồn Tử Sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà.)

Gặp anh trong chiều tiễn biệt
Dáng anh lặng lẽ trầm tư
Anh ơi, anh từ chiến tuyến
Về đây ngồi tự bao giờ ???
Anh từ điạ đầu Bến Hải
Khe Sanh, An Lộc, Hạ Lào ?
Pleiku, Tam Biên, Darlac ?
Đông Hà, Quảng Trị ? Chu Pao ??
Hay từ Cà Mau, Đồng Tháp
Định Tường, Cái Nước, Năm Căn ?
Hoàng Sa ? U Minh ? Rừng Sát ?
Súng rơi giữa cuộc quân hành ?
Anh về từ đâu chăng nữa
Cũng hồn trong mạch non sông
Anh về bao giờ chăng nữa
Cũng thân đẵm máu Lạc Hồng !!!
Tôi biết anh vì lý tưởng
Hào hùng, chiến trận xông pha
Chẳng mơ công hầu, khanh tướng
Chỉ mong mạnh nước, an nhà !
Anh đi vì yêu sông núi
Yêu đời Hải, Lục, Không Quân
Mong ngày ba miền vào hội
Mừng nhau quét sạch vô thần
Anh tự bao giờ, trầm lặng
Ngồi đây thương bạn, nhớ rừng ?
Súng nằm ngang đùi, sưởi nắng
Ba lô thiếp ngủ triền lưng !
Mắt anh, dòng sông suy tưởng
Dưới vành nón sắt, xa xăm
Là anh ??? Anh là pho tượng ???
Cho đời ngưỡng phục ngàn năm !
Cho đời vô cùng thương tiếc
Tinh hoa nòi giống Lạc Hồng
Tóc vừa xanh màu mây biếc
Mà hồn đã núi, đã sông !
Mà hồn hòa trong nhịp thở
Biển, rừng, hoa, lá, cỏ, cây
Ơn anh, sơn hà ghi nhớ
Thương anh mắt lệ vơi đầy !
Gặp anh chiều xưa tiễn biệt
Rồi xa, trăm nhánh sông đời
Quê hương, một ngày giặc chiếm
Và anh ngã xuống....Than ơi !!!
Người ta trả thù hèn hạ
Cả ngay bức tượng nữa sao ?
Nghe tin, tôi đau đớn quá!
Thương anh khôn xiết nghẹn ngào !!!

Thế rồi một chiều bụi đỏ
Tìm anh, tôi đến chốn xưa
Anh ơi, chỉ còn đổ vỡ
Hoang tàn theo với nắng mưa...
Hỡi anh, những hồn Anh Kiệt!
Một đời tận hiến non sông
Hẳn nghe Bình Than hội kiến
Hẳn nghe trống giục Diên Hồng ???
Hẹn anh một ngày tái ngộ
Là ngày quang phục quê ta
Có anh ngồi trên nền cũ
Có tôi dâng một vòng hoa.

TA VỀ
Một mai ta sẽ trở về
Bóng ta gọi nắng con đê đầu làng
Quốc ca từng nhịp hát vang
Gió reo và lá cờ vàng tung bay
Cây đa ấy, lũy tre này
Đón ta lá cũng vẫy tay lá mừng
Ta về, mắt mẹ rưng rưng
Núi sông vào hội trùng phùng hoa đăng
Ta về,  phô’ cũ ta thăm
Đem tin vui xóa đau thầm, giải oan
Ta về,  lòng biển hân hoan
Sóng reo mừng nước Việt Nam hoàn hồn
Ta về, rừng cũ ta hôn
Từng viên đất lạnh vuì chôn bạn tù
Gọi hồn từ cõi âm u
Đứng lên rũ sạch thiên thu oan hờn
Ta về, ghé đỉnh Trường Sơn
Hiển linh Tử sĩ thoát hồn vào mây
Ta quỳ, ôm nhánh cỏ may
Vô danh, muôn thuở còn đây, anh hùng
Ta về, ơi núi, ơi sông
Cờ bay vàng khắp ruộng đồng như hoa...

KHÓC NGƯỜI ĐÁY BIỂN
(Viết để khóc cho mình vàc ho những thuyền nhân kém may mắn trên đường vượt biển tìm Tự Do sau 1975)

Tháng Tư ra biển khóc người
Oan hồn hỡi, đáy trùng khơi, xin về
Biển chiều vàng ánh tà huy
Dài tay sóng níu bước đi vô hồn
Đứng trên bờ đá cô đơn
Khóc người bằng tiếng thơ buồn xót xa
Ai hay đáy biển là nhà
Máu pha lệ hận chan hòa đại dương
Thịt da nát dưới bạo cuồng
Ngàn trang huyết sử bên đường tử sinh!
Mắt buồn nhìn sóng biển xanh
Thấy sương khói vẫn vô tình khói sương
Mà lòng đòi đoạn đau thương
Xót người đáy biển đoạn trường chưa nguôi
Tháng Tư ra biển khóc người
Hiển linh,chứng giám đôi lời thơ đau
Tôi viễn xứ, người biển sâu
Chung hồn lưu lạc, chung sầu quê hương
Người trên sóng nước trùng dương
Tôi khung cửa hẹp, gió sương bốn mùa
Bóc tờ li.ch. Lại Tháng Tư!
Đau tình sông núi làm thơ khóc người
Người vùi xương trắng biển khơi
Còn tôi sống kiếp dân Hời vì ai ?

THÁNG TƯ ĐEN,
VIẾT CHO NGƯỜI YÊU DẤU



Có một buổi xuân vàng, em, mắt ướt
Lặng nhìn anh như muốn nói ngàn câu
Anh, lính trẻ, hồn nhiên chưa hiểu được
Nỗi ưu tư trong ánh mắt em sầu

Rồi năm tháng trên bốn vùng chiến thuật
Gót giày saut mài miệt bước quân hành
Thương đến vô cùng chiều xưa, đôi mắt
Có giọt lệ nào như đã long lanh ....

Có giọt lệ nào tưởng như thần thoại
Đêm thành sao và ngày hoá mặt trời
Theo bước anh đi, san bằng chướng ngại
Dựng thanh bình cho dân nước muôn tươi

Hiếm hoi lắm, đôi lần anh về phép
Trong nắng trong, anh thấy má em hồng
Nhìn anh dịu dàng, em cười râ’t đẹp
Và hỏi anh rằng : Anh nhớ nhà không ?

Anh nhớ nhà không ? Ồ, anh nhớ lắm
Và nhớ em, cô bé láng giềng ơi ...
Nhớ đôi mắt trong, nhìn anh đằm thắm
Nhớ cánh môi xinh, thèn thẹn em cười ....

Rồi một tháng Tư kinh hoàng tăm tối
Trời đất loạn cuồng, độc dược, cường toan
Lãnh đạo bất tài, đồng minh phản bội
Người tiếp tay người bức tử miền Nam !

Anh tức tưởi mất quê từ buổi ấy
Súng trên tay màphẫn hận đầu hàng!
Mất cả em, giặc chặn đường dân chạy
Đạn pháo vỡ trời ... xương thịt em tan !!!

Anh nhận hung tin, lòng đau, tim xót
Hổ cháy rừng, cũi sắt, ngậm hờn căm
Anh xót quê mình, dòng sông nước ngọt
Và tiếc thương em, hương bưởi, trăng rằm !...

Nếu đừng có Tháng Tư Đen tàn nhẫn
Người trả thù người thâm độc dã man
Thì dân Việt, đời sẽ không lận đận
Bản Giốc vẫn còn, còn cả Nam Quan !

Thì anh chồng hiền và em vợ đảm
Con chúng mình, giống mẹ, gáI, xinh, ngoan
Trai  giống anh, lính chiến trường dũng cảm
Một dạ trung thành yêu nước Việt Nam !

Tháng Tư lại về, em ơi, nhớ qúa
Nhớ mắt em xưa, trong sáng, dịu hiền
Nhớ miệng em cười, nhiệm màu chi lạ
Làm cho đời mờ nhạt những truân chuyên !

Tháng Tư, giỗ em, thắp nhang, anh khấn
Sớm thành công quang phục nước non mình
Chế độ bạo tàn trên đường tuyệt tận
Xin khôn thiêng, em góp dựng công trình ...

Công trình đó, toàn dân đang tiến bước
Đang đấu tranh đòi lẽ phải cho đời
Có những đảng viên, sinh viên, vì nước
Vì dân lành, quả cảm đã  ra khơi .....
 
 

Ngô Minh Hằng

No comments:

Post a Comment