MÙA ĐÔNG VÀ LY KHÁCH
Lại một mùa Đông, lại tuyết rơi
Như bao Đông cũ lướt qua
đời
Bao Đông còn nặng sầu vong quốc
Thì vẫn đau buồn, vẫn thế thôi
!
*
Thì có gì đâu để phải mà ...
Vẫn là bão tuyết, vẫn sương sa
Vẫn mây
giăng xám hồn ly khách
Vẫn những vô tình, gió thoáng qua !
*
Vẫn những cành mong lá, đứng ngơ
Từ bao Đông cũ đến bây giờ
Nắng
mưa nương náu hồn thiên cổ
Ấp ủ trong lòng vạn nhánh tơ
*
Đợi gió mùa Xuân ấm trở về
Cành xanh nõn lá tắm trăng khuya
Búp
non, ngọc chuốt, căng đầy nhựa
Nở nụ vô thường một sớm kia
*
Ly khách nhìn hoa, thấy ấm lòng
Bóng đời bỗng đẹp, dẫu ngày
Đông
Tuyết rơi có lạnh hồn hoang thảo
Cũng biếc dần theo ánh nguyệt hồng
...
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment