ĐỨNG LÊN, VIỆT NAM !
(Gởi về Quê Hương
và Đồng Bào Việt Nam thân mến tại quê nhà. Xin Quí Bạn vì sự tồn
vong của đất nước mà vui lòng chuyển bài thơ này đến thân nhân
và bằng hữu của Quí Bạn tại VN. Tác giả xin ghi ơn Quí
Bạn.)
Dầu cô đơn bước
ta đi
Nhưng vì sông núi, sá gì nguồn
cơn
Và dù mưa lạnh,
đường trơn
Ngày cam nỗi
khách, đêm hờn tình quê
Trong ta vẫn
mộng ngày về
Trong thơ vẫn
những tái tê vắn dài
Nhức lòng
nghĩ đến nay mai
Quê ta nhưng nếu…
tên ai …chủ quyền ...
Thì quê đau đớn
vô biên
Thì ta tội với
Tổ Tiên càng nhiều
Gương đây,
đâu hỡi nhiễu điều
Sao không phủ
để mỹ miều Rồng Tiên ?
Và đâu hào khí, ba miền
Và đâu hào khí, ba miền
Đâu người Hưng
Đạo, Ngô Quyền, Quang Trung ?
Đâu Quốc Toản,
đâu Đặng Dung
Đâu Trần Bình
Trọng, Triệu, Trưng, Lê Hoàn ?
Xin vì tổ quốc
Việt Nam
Vung gươm thét
tiếng hờn oan sơn hà !
Đảng dù ba
triệu ác ma
Nhưng ta
chín chục tinh hoa giống nòi
Ta phải tiến,
đảng phải lùi
Nếu không, sông
núi, hỡi Trời... càng đau !
Giết dân, quì
lạy giặc Tàu,
Đảng xin làm
kiếp chư hầu, hèn thay !
Ta không cần
loại đảng này
Nhà ta, ta đứng
lên ngay, giữ nhà
Tàu mà đô hộ
nước ta
Thì dân tộc với
sơn hà vỡ tan ...
Đứng lên, toàn
quốc, Việt Nam
!
Diệt Việt cộng,
đập giàn khoan của Tàu …
Đưa quê đến với
hoàn cầu
Đưa ta đến chỗ
mạnh, giàu vẻ vang !!!
Ngô Minh
Hằng
No comments:
Post a Comment