KHI TÀN TRẬN
CHIẾN
(Viết theo chuyện kể của một
người lính Quân Y sau trận chiến
An Lộc năm
1972)
Tàn trận chiến, máu đào
loang tử địa
Người nhìn nhau: cùng giống
Việt Nam đây
Giải phóng ư, hay xâm lược
nơi này ?
Anh bỡ ngỡ hỏi mình trăm câu
hỏi …
*
Người cán binh bạn bỏ nằm
hấp hối
Mắt rưng rưng, tay cầm lá
thư buồn
Thư mẹ già, đời thoi thóp
hoàng hôn
Có duy nhất một thằng con
mười sáu!
*
Mới hôm qua, anh tưởng mình
là cháu
Của Bác Hồ và của Ðảng quang
vinh
Bác, Ðảng yêu anh tha thiết,
chân tình
Anh đi hết đường mòn không
thấy mệt!
*
Mà hôm nay, sau khi tàn trận
chiến
Bác bỏ anh và Ðảng bỏ rơi
anh
Anh nằm đây, người săn sóc
cho mình
Là "giặc ngụy" - kẻ tử thù -
Ðảng dạy!
*
Nhai ngấu nghiến chén đầy
cơm gạo sấy
Anh nhớ ngày ăn nửa vốc
khoai khô
Cầm tay tôi, anh nói rất
ngây thơ:
"Bao giờ nhỉ em được về thăm
mề
*
"Quê làng em ở bên dòng sông
Bé
"Mẹ cùng em no đói với vườn
rau
"Cứ mỗi lần em xách giỏ đi
câu
"Mẹ sung sướng: "bữa chiều
nay có cá!"
*
"Rồi một hôm em nghe điều
rất lạ:
"Rằng miền Nam Mỹ, Ngụy hại
giang sơn
"Yêu quê hương, em nào ước
gì hơn
"Ðược Nam tiến, diệt Ngụy
quân, diệt Mỹ
*
"Thế là em, người anh hùng
chiến sĩ
"Mang hận thù, em vượt đỉnh
Trường Sơn
"Trong tim em, hừng hực lửa
căm hờn
"Giận Mỹ Ngụy làm dân mình
điêu đứng...
*
"Em đã hiên ngang đứng trên
đầu súng
"Em, hàng đầu trong những
cuộc xung phong
"Em nói thao thao luận điệu
nằm lòng
"Bác vĩ đạị Ðảng anh hùng,
bách thắng....
*
"Mà hôm nay em thấy lòng
cay đắng
"Nếu không anh - Người Lính
Ngụy - cứu em
"Thì em cùng với đất, đã nằm
yên
"Cho em nói với anh lời cảm
kích!"
oo0oo
Tôi cầm tay anh, xót xa lên
mắt
Bởi đôi lòng đã thật cảm thông
nhau!
Ngô Minh
Hằng
No comments:
Post a Comment