LỜI TÂM SỰ CUỐI
NĂM
Không ai bắt ta làm thơ tranh
đấu
Không ai ngăn ta về nước thăm
quê
Vì ta thấy đảng độc tài, khát
máu
Bán nước buôn dân, ta quyết
không về
Đời Tị Nạn, ta chưa hề phản
bội
Bao nhiêu năm thơ rải khắp
hoàn cầu
Thơ điểm mặt bạo quyền, thơ
kết tội
Tội xô loài người xuống kiếp
ngựa, trâu !
Thơ ta gọi người ngủ mê tỉnh
dậy
Gọi anh em sát cánh đứng cùng
nhau
Thơ thật lắm, thơ nói điều ta
thấy
Để kẻ ngây thơ tránh cảnh hận
sầu !
Để cháu con ta đề cao cảnh
giác
Không bị gạt lừa như lớp cha
ông
Để chế độ bạo tàn kia, cộng
sản
Chẳng sống còn, tàn phá mãi
non sông
Thơ ta thế, nên chỉ người yêu
nước
Yêu công bằng là thương mến
thơ thôi
Còn những kẻ lòng gian tà, bạo
ngược
Đọc thơ ta thì căm hận từng
lời ...
Chúng chặt thơ ra làm năm, làm
bảy
Xuyên tạc, bất lương, thực
hiện ý đồ
Nhưng chúng đã lầm, mọi người
đều thấy
Thơ kiên cường, từng ý sáng
trong thơ
Dù hiểm độc, chúng tung tin
thất thiệt
Để gian manh, lừa dư luận, hại
người
Chúng mong mỏi ta nản lòng,
ngưng viết
Hoặc muốn thơ ta không sống
trên đời
Nhưng chúng sẽ chẳng bao giờ
toại nguyện
Vì thơ ta mang khát vọng toàn
dân
Là tiếng thét đòi đời cho xứ
Việt
Là lưỡi gươm công chính diệt
vô thần !
Giặc còn đó thì thơ ta còn
đó
Ta chết đi, ngươì khác tiếp,
xây đời
Khi tổ quốc còn đau trong ngục
đỏ
Thì đừng mong thơ lặng tiếng,
im lời !!!
Này, hãy biết xưa nay loài bá
đạo
Chẳng bao giờ tồn tại với dân
ta
Bởi gieo gió thì đương nhiên,
gặt bão
Lưới trời kia không dung dưỡng
gian tà!
Sao đánh phá ??? Nếu như còn
liêm sỉ
Còn lương tâm, còn xót nước
thương nhà
Thì góp sức, chung tay trừ
cộng phỉ
Cho cờ Vàng và chính nghĩa
thăng hoa !!!
Ngô Minh Hằng
2005
No comments:
Post a Comment