XIN ĐỂ TÔI MƠ
Riêng tặng những người bạn đã
nghe tôi hỏi và phân
tích cho tôi về sự công bằng trong cõi
nhân gian.
Tôi vẫn ước mơ một sự công
bằng
Được ứng dụng trong nhân quần xã
hội
Để cõi đời bớt đau thương tăm
tối
Để loài người tử tế với nhau
hơn
*
Vì thấy người đau tôi thấy tôi
buồn
Lời an ủi không san bằng lấp
cạn
Tôi cảm như tôi, chính người bị
nạn
Nên ghét bất công, yêu chữ công
bằng
*
Tôi miệt mài tìm, tìm đã nhiều
năm
Từ lúc thấy đời bất công tràn
ngập
Nhưng càng tìm, càng thấy mình
bầm dập
Tuổi bảy mươi, chưa gặp được công
bằng
*
Tôi đem băn khoăn hỏi bạn tôi
rằng
Tôi tìm mãi sao công bằng không
thấy ?
Tội nghiệp - bạn cười - mơ chi
mãi vậy ?
Công bằng ư ? không thể có trên
đời !!!
*
Nghe rõ đây và nhớ nhé, từng
lời
Ở chốn NHÂN GIAN, phần nhiều
biển lận
Người ngay thật là người khờ
dại nhất
Nên luôn luôn là kẻ đứng sau cùng
!
*
Và cái cõi người hiếm chữ khiêm
cung
Bởi phần lớn muốn mình
cao trọng nhất
Để được thế phải ngồi lên sự
thật
Đạp lên nhau, dùng thủ đoạn gian
tà
*
Chỉ cốt lợi mình, không kể
người ta
Thì sự công bằng làm sao có
được
Nghe thế, tôi buồn nhưng không bỏ
cuộc
Đường nhân gian tôi vẫn lại đi
tìm
*
Tôi tin đôi người vẫn có trái
tim
Vượt lên hẳn những tầm thường,
bản ngã
Để ngoảnh mặt với những điều
gian trá
Đem lương tâm làm rạng nghĩa công
bằng
*
Cứ bảo tôi điên, tôi vẫn tin
rằng
Dù trong đá người vẫn tìm
ra ngọc
Xin để tôi mơ, đừng làm tôi
khóc
Nếu nhân gian không có đức công
bằng ....
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment