CÕI NGƯỜI
Tuổi
đời đã quá bảy mươi
Đường
đời thấy lắm khóc-cười, trắng-đen !
Thấy
cao qúi, thấy thấp hèn
Thấy
quảng đại, thấy nhỏ nhen, cơ cầu
Thấy
nghèo khó, thấy sang giàu
Thấy
lời chân thiện, thấy câu gian hùng
Thấy
hống hách, thấy khiêm cung
Thấy
ích kỷ, thấy bao dung, tự hào
Miệng
cười, tay thấy cầm dao
Lạ
chưa, tưởng ngọt, ăn vào hóa cay
Chao
ơi, trong cõi đời này
Thực,
hư, cạm bẫy giăng đầy khắp nơi
*
Tưởng
qua ngưỡng cửa bảy mươi
Là
nhìn thấy đủ chuyện đời, phải không ?
Vượt
rừng, vượt núi, vượt sông
Mà
chưa vượt được tấc lòng nhân gian
Vẫn
còn lạ lẫm mưu toan
Sân
si, lừa phản, gian ngoan của người...
*
Thì
ra trong cái cõi đời
Người
dầu bao tuổi vẫn thời ngây ngô
Xin
em cứ thế, dại khờ
Cho
ta viết trọn bài thơ cõi người...
Ngô
Minh Hằng
No comments:
Post a Comment