Saturday, February 16, 2013

BÀI THƠ KHÔNG CÓ TÊN


BÀI THƠ KHÔNG CÓ TÊN 


Mấy chục năm qua tôi sống âm thầm
Không dám nằm mơ lội về quá khứ
Mà lầm lũi trôi theo dòng lữ thứ
Mộng tưởng ngày về kiếm chút khuây vui
Lắm lúc nhớ quê tức tưởi ngậm ngùi
Nhất là buổi xuân về hay lễ lạc
Nhìn bản xứ họ quây quần thù tạc
Người hân hoan chào hỏi chúc vui người
Tôi, kẻ ở nhờ lặng đứng nhìn tôi
Mũi tẹt da vàng nên thành lạc lõng
Ngôn ngữ xứ người nói năng ngượng ngọng
Nên tết nào tôi cũng chẳng đèn hoa...
Mà co ro đóng cửa ở trong nhà
Nhìn hoa tuyết bay lạnh vào đến ruột
Tận sâu thẳm tôi đã từng mơ ước
Tìm đồng hương, ngày tết đến cùng nhau
Tiếng mẹ đem ra chia sẻ niềm đau
Về một quê hương, về bao số phận
Nhưng gặp nhau rồi đôi khi hối hận
Vì người này không hiểu tiếng người kia
Đem nỗi hờn vong quốc những mong chia
Chia chẳng được lại cộng thêm buồn tủi
Ra mấy chục năm thời gian thay đổi
Nên lòng người cũng thế, đổi thay nhanh
Trắng và đen quá mỏng một lằn ranh
Thì ai biết ai đỏ lòng xanh vỏ
Mũi tẹt da vàng, đồng bào tôi đó
Nhưng sao lạ lùng cả tiếng nằm nôi ....
Ngô Minh Hằng

No comments:

Post a Comment