Saturday, February 16, 2013

CŨNG ÐÀNH ...




CŨNG ÐÀNH ...
( gởi người phê bình thơ chi mà buồn quá...viết nhè nhẹ cho đời vui ...)

Người phê bình thơ chi buồn quá thế
Toàn chuyện đau thương, kể tội bạo quyền
Làm người đọc nổi chìm theo dâu bể
Nhè nhẹ đi cho sầu khổ vào quên ...
"Nhè nhẹ đi"... thưa, thế nào là nhẹ ?
Khi nước vui, bút tự nở thơ tình
Còn hiện tại, quê hương ta tăm tối
Dân ta buồn vì áp bức, điêu linh
Thơ thẳng thắn, vô tư, không phe phái
Thơ nói những gì rất thật, sảy ra
Nếu ai đọc thấy hồn thơ tê tái
Thưa, đấy, niềm đau, hiện tại, quê nhà ...
Thơ rướm máu vì hiện tình đất nước
Ðảng bán Tây Nguyên, Quan - Giốc, Hoàng Sa ...
Sóng dựng biển Ðông, đảng hèn, khiếp nhược
Câm, điếc, mù khi chệt giết dân ta
Trước  ngoại nhân, thơ xót người gái Việt
Vàng ngọc đem ra phơi giữa chợ tình
Ô nhục này muôn đời không tẩy hết
Như bọn tội đồ vỗ ngực quang vinh !
Như đảng gian manh dựng tuồng, kết tội
Những người dân yêu lẽ phải, yêu quê
Rồi dùng luật rừng vô nhân, bỉ ổi
Ðể nhốt dân tù bất luận cười chê
Thơ tố cáo bạo quyền, loài gian ác
Sai công an đi đánh giết dân lành
Quan chức nhà Hồ mua dâm, trắng án
Nạn nhân tù, kêu chẳng thấu trời xanh !!!
Từ tỉnh đến quê, người dân chịu đủ
Ách đau thương mà đảng buộc dân vào
Ðảng mài vuốt nanh cho bày ác thú
Để chỉ ăn tươi nuốt sống đồng bào
Quê ta thế, thơ làm sao vui được
Người chê thơ, chê nữa, cũng đành thôi
Khi tận tuyệt loài giết dân, bán nước
Thơ sẽ thăng hoa, rạng rỡ, thưa người ...

Ngô Minh Hằng

No comments:

Post a Comment