Sunday, August 16, 2015

ĐÔI VẦNG NHẬT NGUYỆT











  






ĐÔI VẦNG NHẬT NGUYỆT

(Đa tạ anh Nguyễn Kim Khánh đã ưu ái gởi tặng những người cầm bút và rộng lượng tặng NMH thi phẩm "LỜI MẸ DẶN" của Thi sĩ Phùng Quán.  Món quà tặng của anh là một phần thưởng vinh dự cho thơ NMH.  Xin gởi anh bài Đôi Vầng Nhật Nguyệt và lời cảm tạ chân thành.)



Thưa, trộm nghĩ, một người khi cầm bút
Thì phải viết bằng tim, óc, lương tâm
Danh vị bạc tiền chẳng làm dơ mực
Uy vũ, mật đường uốn bút không cong

Vì nghĩ thế và quyết tâm làm thế 
Nên bút viết điều trung thực đã nghe
Về một quê hương trong tay đồ tể
Về những phận người dưới búa trên đe

Và vốn đã là công dân nước Việt
Có bốn ngàn năm dũng cảm, tự hào
Nay đảng bán quê, dân lành đảng giết
Bút chẳng đành lòng kể chuyện trăng sao ...

Lẽ tất nhiên, bất cứ ai chống đảng
Đảng chẳng để yên, đảng phải trả thù
Bản chất cộng là mị lừa, gian ác
Đủ kiểu bất lương, vu chụp, hỏa mù

Và lời thật muôn đời là thuốc đắng
Cộng gian manh nên bút chẳng khoan nhường
Thơ càng viết, cộng thù thơ càng nặng
Gắp lửa, phun dơ, chuyện ấy đã thường !

Phun bẩn thế, cộng mong thơ chùn bước
Hoặc non lòng mà nản chí, buông xuôi
Nhưng cộng còn kia, bút ngưng sao được
Nước dân đau, thơ chẳng thể im lời !

Cứ để gian hùng tiếp tay gian đảng
Là lộ ra thôi vàng vỏ đỏ lòng
Bút còn đó thì bọn người cộng sản
Còn nghe thơ hài tội bán non sông

Xin cảm ơn Anh, dòng thơ tôi viết
Viết cho thế nhân, chẳng viết cho mình
Trong ý chữ có đôi vầng nhật nguyệt
Thì Thơ ngại gì ma quỉ, yêu tinh !


Ngô Minh Hằng


Subject: FW: -->Xin gửi tặng... Lời Mẹ Dặn/Phùng Quán & NHẮN NHỦ/Nmh
Date: Sat, 1 Mar 2014 23:08:28 +0100

Xin gửi tặng những người cầm bút tự nguyện đi trọn đời trên con đường chân thật,
đặc biêt tác giả bài thơ NHẮN NHỦ, nhà thơ Ngô Minh Hằng- như Lời Mẹ Dặn- đã không ngại búa rìu dư luận tứ bề, lằn tên mũi đạn VGVC, can đảm viết thật, nói thật những dối gian tráo trở của một giai đoạn lịch sử hỗn mang, đầy ma vương quỉ quái, của quê hương đất nước!Lời Mẹ Dặn

    
Phùng Quán
Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.

Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
Ngày ấy tôi mới lên năm
Có lần tôi nói dối mẹ
Hôm sau tưởng phải ăn đòn.
Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
Ôm tôi hôn lên mái tóc

- Con ơi
trước khi nhắm mắt
Cha con dặn con suốt đời
Phải làm một người chân thật.

- Mẹ ơi, chân thật là gì?

Mẹ tôi hôn lên đôi mắt

- Con ơi một người chân thật
Thấy vui muốn cười cứ cười
Thấy buồn muốn khóc là khóc.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu

Từ đấy người lớn hỏi tôi:
- Bé ơi, Bé yêu ai nhất?

Nhớ lời mẹ tôi trả lời:
- Bé yêu những người chân thật.

Người lớn nhìn tôi không tin
Cho tôi là con vẹt nhỏ
Nhưng không! những lời dặn đó
In vào trí óc của tôi
Như trang giấy trắng tuyệt vời.
In lên vết son đỏ chói.

Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi
Đứa bé mồ côi thành nhà văn
Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm
Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.
Người làm xiếc đi giây rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật.

Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêụ


Tôi muốn làm nhà văn chân thật
chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã

Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.


Phùng Quán,1957

No comments:

Post a Comment