NHƯNG CÓ KHI NÀO TA TỰ HỎI ...
(lời tâm huyết , thân mến gởi đồng bào Việt Nam, trong và ngoài
nước, đặc biệt, người VN Tị Nạn Cộng Sản thực sự trên toàn thế giới.)
Là người, ai chẳng xót xa thương
Khi thấy trẻ thơ sống góc đường
Bới rác, ăn xin, đời bất hạnh
Lạc loài, bầm giập giữa quê hương
*
Là người, ai chẳng xót xa thương
Khi thấy tuổi xanh lạ mái trường
Nhưng lại thân quen miền bão loạn
Đảo điên học thói xé luân thường
*
Là người, ai chẳng xót xa thương
Khi thấy thơ ngây phải đoạn trường
Thiếu nữ, hỡi ơi, từ những tuổi
Hoa ngà, nụ ngọc đã phong sương ...
*
Là người, ai chẳng xót xa thương
Nhìn bé sơ sinh bỏ vệ đường
Gái trẻ bán mình miền nước ngoại
Để rồi tan nát những hoa hương !
*
Là người, ai chẳng xót xa thương
Khi núi sông đau bởi bạo cường
Khi thấy dân mình gìa lẫn trẻ
Sống đời oan nhục, sống thê lương !
*
Nhìn dân ta khổ, dạ ta đau
Ta móc hầu bao cứu biển sầu
Nhưng có khi nào ta tự hỏi
Nguyên nhân nỗi khổ bởi từ đâu ?
*
Không trừ tận gốc, trị nguyên căn
Thì chữa muôn năm bịnh chẳng lành
Tiền núi cũng thời trôi đáy biển
Tỉnh ra thì mộng đã tan tành !
Gởi về tiền ấy đến tay ai ?
Dân vẫn đau thương, vẫn đói dài
Nhưng túi tà quyền thì rủng rỉnh
Càng giàu cộng lại vững thêm
ngai...
Nếu vì nhân đạo, bởi tình thương
Nên cũng vì ta, giữ lập trường
Đừng để mị từ che khối óc
Mà Hồ thống trị mãi quê hương !
*
Ngô Minh Hằng
2008
No comments:
Post a Comment