ĐOẢN THI MÙA ĐÔNG
NHÀ
Giá cộng đừng cướp miền Nam
Thì ta đâu phải tân toan xứ người
Xứ người cơm trắng cá tươi
Quần nhung áo lụa vẫn thời xót
xa
Bởi vì quê của người ta
Mà mình gọi ké là nhà đấy thôi
Một mai lấy lại quê rồi
Việt Nam mới thật nơi tôi gọi nhà
QUÊ HƯƠNG
Ở đây mấy chục năm trời
Mà sao vẫn nghĩ là đời tạm dung
Thói lề, ngôn ngữ không cùng
Bốn mươi năm vẫn như chừng hôm qua
Vẫn thương vạt nắng quê nhà
Bát canh cua với quả cà chén tương
Chao ơi, mùi vị quê hương
Có xa bao nữa vẫn thương nhớ
hoài
CỜ
VÀNG
Bà đưa Cu Tí lá cờ
Cười vui bà bảo cháu tô đi nào
Nền vàng ba sọc, ôi chao
Treo lên, gió lộng, nhìn vào, thích không
?
Cờ ta, nòi giống Lạc Hồng
Hồn thiêng tổ quốc non sông, cháu
à
Việt Nam dù ở rất xa
Cờ vàng nhìn thấy là ta thấy gần
!
NHỚ QUÊ
Ngày Đông trời tối rất mau
Năm giờ, chiều đã một màu đen
thui
Sao đêm vắng vẻ bầu trời
Lạnh từng cơn gió, buốt đời tha
hương
Quê ơi, bốn mấy năm trường
Xa quê, ta nhớ, ta thương vô cùng
Bao giờ hết cộng gian hùng
Để cho ta được trùng phùng với quê
?
VÔ
THƯỜNG
Đời là cuốn sách vô thường
Cuộc đời vốn chỉ là chương sách
đời
Vô thường trong cả cuộc chơi
Trong câu gian dối, trong lời thiện
tâm
Trong lòng của núi lửa ngầm
Trong khuôn trăng bạc, trong vầng thái
dương
Dù đời có ghét có thương
Nhưng đời là cõi vô thường, nhớ cho
!
Văn phong ngôn ngữ là người
Những lòng lương hảo nói lời chân phương
Không trí trá, giữ lập trường
Chối từ phe đảng, tránh đường bất trung
Còn người hiểm ác tàn hung
Phun dơ, bò lửa, gian hùng, thị phi
Thấy người như thế, tránh đi
Kẻo thân mang họa chỉ vì giao du
CÂY ĐỨC
Vun trồng cây Đức thì lâu
Phá tan vườn Đức lại mau vô cùng
Một lời vô thủy vô chung
Một lời ác độc gian hùng là
xong
Nên khi giận hãy dằn lòng
Lỡ lời một tiếng không mong lấy về
TRÁNH XA
Từ ngày cộng chiếm miền Nam
Là ngày dân Việt điêu tàn đau
thương
Là ngày đất nước quê hương
Chìm sâu vào một hận trường thiên
thu
Người thì chết chốn lao tù
Kẻ nơi biển mặn người khu rừng
già
Cộng còn lấy đất ông cha
Bán cho Tàu cộng để mà cầu vinh
Thấy ai với cộng giao tình
Tránh xa ngay kẻo tự mình hận
mang...
Ngô Minh
Hằng
No comments:
Post a Comment