Sunday, July 30, 2017

CHUYỆN THÀNH HỒ 1 - ANH TƯ - THẰNG TÁM

Thưa Các Bác,
Chuyện Thành Hồ, ký sự của Tha Hương là những mẩu đối thoại bằng thơ  qua những nhân vật tưởng tượng là hai chàng trai bình dân tên Tư và Tám,  sống tại ngang cùng ngõ cụt ở Sài Gòn  mà Tha Hương nhà cháu ..." nghe " và  ghi lại.  Xin mời các Bác theo dõi những câu chuyện họ trao đổi với nhau để ... giải sầu trong thời kỳ ĐỒ ĐỂU của đảng CSVN.


CHUYỆN  THÀNH HỒ I
(nhân vụ cháy ở trung tâm thương mại thành phố Sài Gòn ngày 29/10/2002)


  *
Tám cau mặt:
                     - Giời ơi, lửa cháy
Khói bốc cao nhìn thấy mà ghê
Bao ngươì chết thảm chết thê
Vòi rồng, sao đảng không về cứu dân ?
Tư bực bội:
                     - Mày đần quá, Tám !
Đảng chưa cho, ai dám cứu ai...
Mà sao mày cứ hỏi hoài
Đảng ta cứu lửa chứ ai cứu người !                
Muốn cứu lửa cũng thời đợi lệnh
Chớ làm xằng sai lệch đảng đi
Đảng còn ăn nhậu li bì
Đảng chưa ra lệnh, dại chi mà làm !
Tám bất mãn:
                    - Lửa lan, người chết
Hỏi ai không kinh khiếp bàng hoàng ?
Xác người cháy đỏ thành than
"Cao tầng" cháy tuốt, theo làn khói bay!
Mà tui hỏi điều này, anh Tám
Đám chết kia, anh đoán "cấp" gì ?
Như tui, là "cấp" cu li
Có bao giờ được biết chi chốn này!
Tư chậm rãi:
                    - Cũng mày! Hỏi nữa !
Chốn này là chốn của nhà quan
Những tay lắm bạc, nhiều vàng
Buôn to bán lớn ngân hàng vào ra !
  - Uả, nếu vậy phải là "cấp đảng"
Và bà con bè bạn họ thôi
"Cấp dân", anh với thằng tui
Rau chưa đủ, có đâu trời ?... bỏ băng !?
  - Ừ, đúng vậỵ Mày, thằng thông thái
Tao nói sơ mày lại hiểu nhiều
Nơi này, cậu ấm, cô chiêu
Vào ra sắm sửa quả nhiều hơn dân
Và là chốn đảng cần phải đến
Để chuyển tiền qua " bển" cho con
Mua nhà, mở tiệm thật ngon
Phòng mai Ngụy đến, đảng còn vù bay!
Tám nheo mắt:
                    - Anh hay đùa rứa !
Tui còn nghe khách khứa đến đây
Đô la từng xấp trên tay
Thiên đàng hạ giới chỗ này phải không?
 - Thì đúng thế hỡi ông trời ạ
Ngoài ngân hàng còn cả cao lâu
Những "môn" phục vụ dân giàu
Cả người ngoại quốc, Nga, Tàu...chật nêm....
Tao và mầy, dân hèn, rách tã
Có nằm mơ cũng chả dám vào !
Vào là cán bộ cấp cao
Tiêu tiền như nước mới vào được đây !
  - Ủa, nếu vậy sao bầy nhà đảng
Không cho đi cứu nạn ngay kìa
Biết đâu trong đám người kia
Lại không có cả bạn bè, vợ con...
Tư chép miệng:
                     - Thế còn phải nói
Đảng xưa nay tiếng gọi TAM VÔ!
Nhưng nhà đảng vẫn hàm hồ
Dân mà kết tội, đảng vồ. Quên sao ?
Nên ai chết thế nào, đảng mặc
Đảng chỉ cần ôm chặt đô la
Đấy là "đạo đức đảng ta"
Tao còn nhớ rõ, chẳng mà mầy không ?
Vì đảng nói "Nhân Dân" làm chủ
Đám "chủ" kia phải tự cứu mình

  - Nhưng mà người chết trong "dinh"
Có ai "dân đọi" như mình đâu anh !
  - Ồ, đảng vẫn loanh quanh thế đấy !
Cần bình phong, đảng lấy " Nhân Dân"
Khi hơi tiền toả xa, gần
Nhà nước quản lý, đảng phần chỉ tay
Còn những vụ thế này thì cứ
Cho nhân dân làm chủ là xong
Nghĩ chi cho nó mệt lòng
Đảng ta chỉ đạo mầy không biết à?
"Nhân dân" với đảng ta, một khối
MỘT mà HAI, tùy lối, đảng dùng
Lối nào đảng cũng tinh thông
Bởi vì nhà đảng mò mông đại tài !
 Tám cười :
                - Anh nói chẳng sai !


 *
Tha Hương

No comments:

Post a Comment