Thursday, November 7, 2019

ĐƯỜNG CHIỀU


ĐƯỜNG CHIỀU




Mỗi buổi chiều tôi vẫn có thói quen
Hay tản bộ loanh quanh vùng tôi ở
Đi trọn một vòng trên con đường nhỏ
Tôi thường gặp vài ánh mắt tươi vui
*
Họ, những người dân bản xứ, nhìn tôi
Kèm một nụ cười chân tình, vui vẻ
Một nụ cười thôi sao màu nhiệm thế
Tôi thấy hân hoan suốt quãng đường chiều
*
Có thật tình người còn đó thương yêu
Sao một số lòng dường như khánh kiệt ...?
Chẳng lẽ từ khi rời xa xứ Việt
Những nụ cười kia vắng giữa đồng bào ?
*
Để thay vào là những nỗi hư hao
Những miếng xé như chừng không thể vá
Cùng một bọc mà vô cùng xa lạ
Mà lòng dao tay súng hận thù nhau
*
Nghĩ mà buồn tình trăm trứng biết bao
Ngàn dấu hỏi vẫn đau lời giải thích
Giải thích thế nào căn nguyên thù nghịch?
Sao một mẹ gà, con lại đá nhau ?!
*
Sao chung một giàn dây bí dây bầu
Mà bầu đang tâm phun dơ vào bí
Có phải cộng đã tham tàn thống trị
Gieo hờn căm nên băng hoại tình người ???
*
Cộng đã dã man giết hại ta rồi
Sao ta lại giết thêm tình dân tộc ?
Đi với cộng và nuốt tươi nòi giống
Quăng lương tâm quăng đạo lý quăng tình?
*
Tiếc quá ngày xưa một thuở thanh bình
Tiếc cả lúc quê hương còn chinh chiến
Tình dân tộc sao ngọt ngào tha thiết
Những nụ cười hiền đầy ắp yêu thương
*
Suốt chín năm trời đất nước quê hương
Miền Nam sống trong thanh bình hạnh phúc
Trẻ như già mọi người đều gắng sức
Học và làm, đời đẹp một màu xanh
*
Năm Bảy Mươi Lăm tưởng hết chiến tranh
Nam Trung Bắc sẽ cùng nhau đoàn kết
Nhưng vì sao vẫn tù đầy chém giết
Miệng hợp hòa lòng ngun ngút hờn căm ?!
*
Tị nạn xứ người đã mấy chục năm
Vẫn tôn giáo ngụy trang màu tổ quốc !
Miệng hòa hợp, lòng gian hùng bạo ngược
Ôi, quê hương, đổ máu đến bao giờ !!!
*
Nhìn lũ ma đầu đã muốn làm ngơ
Ngặt tổ quốc, làm sao tôi quên được ...
Cộng bất nhân, chúng giết dân bán nước
Nhưng cớ gì tị nạn tự ô danh ?!
*
Đường chiều hôm nay tôi lại loanh quanh
Cười đáp lễ một đôi người bản xứ
Nhưng không thấy vui mà đầy tư lự
Nhớ nụ cười xưa, tiếc nghĩa đồng bào...!!!


Ngô Minh Hằng

No comments:

Post a Comment