Em yêu dấu, xin em đừng giận nhé
Hai mươi năm anh vẫn chửa về thăm
Chốn quê người anh sống đời hoang phế
Dù biết em chờ đợi đã nhiều năm<!-- Read more -->
Chốn quê người anh sống đời hoang phế
Dù biết em chờ đợi đã nhiều năm<!-- Read more -->
Anh vẫn nhớ thiết tha từng sợi tóc
Mà chiều xưa em đứng chải sau hè
Em biết không, hai mươi năm anh khóc
Tiếng khóc người du mục chẳng ai nghe
Anh nhớ lắm từng con sông, ngọn núi
Những gông xiềng tù ngục ở quê hương
Hai mươi năm tuy rằng em không nói
Nhưng lòng anh , em hỡi, rất đau thương!
Hai mươi năm em bây giờ sao nhỉ
Phấn son kia che giấu được gì không?
Hai mươi năm, trái tim em máu rỉ
Hai mươi năm em khóc ở trong lòng!
Hai mươi năm với lũ người phản bội
Những chiêu bài ngu mị khóa đời em
Hai mươi năm mẹ gìa từng nhịn đói
Và trẻ thơ thiếu sữa khát khao thèm!
Em yêu dấu, xin em đừng giận nhé
Thương em nhiều từ độ ấy anh đi
Anh vẫn nhớ lời hẹn thề non bể
Hai mươi năm dù chưa trọn câu gì!
Anh vẫn hẹn với lòng, em biết chứ
Ngày anh về, thành phố biết đòi tên
Những con đường như Minh Khai, Ðồng Khởi
Anh thay vào tên cũ trả về em!
Và em ạ, mai này anh trở lại
Hai mươi năm anh đã hẹn với lòng
Dù gian lao, anh không hề ngần ngại
Đem cờ vàng về dựng giữa Thăng Long!
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment