Trăm năm kiếp phận con người
Không ai tránh được phút rời thế gianMay thì thanh thản, bình an
Rủi thì đau đớn, gian nan, lạnh lùngNhưng chung một điểm cuối cùng
Linh hồn thoát xác về vùng huyền viThế thôi, ai biết thêm gì
Biết chăng là cảnh chia ly đôi đườngVà đời, kẻ ghét, người thương
Và rồi ...cái lưỡi không xương ...đủ điều ...Tốt thì ít, xấu thì nhiều
Xăm soi, bới móc, dệt thêu tận tình Xấu người chưa chắc mình xinh
Sao không nghĩ đến phiên mình một mai ... *
Thương người trong cỗ quan tàiKhông sao đỡ được đòn ai đánh mình !
Hỡi ơi ...THẾ THÁI NHÂN TÌNH ...
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment