Tuesday, October 25, 2011

Thơ NMH - TRẦN NGỌC NGUYÊN VŨ - NMH


HỠI TA, TA PHẢI LÀM GÌ ?
(Kính gởi đảng viên, quân đội nhân dân yêu nước các cấp và đồng bào Việt Nam
mọi giai tầng và mọi lứa tuổi )

Hỡi anh đảng viên các cấp
Vẫn từng yêu mến non sông
Mất đi Nam Quan, Bản Giốc
Hỏi anh, lòng có đau lòng ?


Hỡi anh, cán binh, bộ đội
Cả đời gìn giữ quê hương
Mà nay Nam Quan, Bản Giốc
Về người, anh có đau thương ?


Hỡi em, các sinh viên trẻ
Tương lai, rường cột sơn hà
Mất rồi, Nam Quan, Bản Giốc
Em ơi, lòng có xót xa ?


Hỡi bác nông phu cày cuốc
Cuộc đời là mảnh đất nâu
Than ôi, Nam Quan, Bản Giốc
Mất đi, lòng bác có sầu ?


Hỡi những con dân nước Việt
Biết chăng, đảng cắt dâng người
Non sông, máu xương, cơ nghiệp
Ông cha xây dựng bao đời


Đảng đem Nam Quan, Bản Giốc
Và vùng lãnh hải, bán đi
Đảng phản quê hương, nòi giống
Hỡi ta, ta phải làm gì ???


Hỡi anh, mọi tầng, bộ đội !
Hỡi người, các cấp, đảng viên !
Hỡi em, học sinh, mọi tuổi !
Hỡi dân, ở khắp ba miền !


Có nghe sơn hà rung chuyển
Bởi người bán nước đấy không ?
Kết đoàn, hỡi toàn dân Việt
Đứng lên, đòi lại núi sông !


Đứng lên trị phường bán nước
Là làm nhiệm vụ công dân
Đứng lên xóa đời bạo ngược
Là ta xây dựng, góp phần

 
Không ai có quyền quay mặt
Khi mà sông núi đau thương
Không ai có quyền chia cắt
Dâng người tài sản quê hương !!!


Ngô Minh Hằng
27.4.2002
In a message dated 11/4/2002 3:31:01 PM Eastern Standard Time, haltran02@netzero.net writes:


GỞI NGƯỜI CHƯA GẶP


Gởi anh một người chưa gặp
Đôi dòng tâm sự mênh mang
Tôi suốt một đời xuôi ngược

Đọc thơ anh thấy bàng hoàng.


Những lời chân thành tha thiết
Nghe đau buốt nhói con tim
Tưởng như lời người tri-kỷ
Mình đang mỏi mắt trông tìm.


Anh hỏi những người dân Việt
Trong, ngoài hai chữ phân minh
Đất nước đang cơn hoạn nạn
Có ai nghĩ đến riêng mình.


Chung một niềm đau dân tộc
Nào đâu phải của riêng ai
Giang sơn Tổ Tiên bồi đắp
Vào tay một lũ vô loài


Đem đất dâng người: "Phản quốc!"
Đăng Dung dòng sử nhuốc nhơ
Bây giờ nước nghèo: "Bán nước!"
Ôi tuồng trán bóng mặt trơ !


Nhìn dẫy Trường Sơn quằn quại
Biển Đông giẫy giụa kêu gào
Mà thấy lòng đau thương hận
Dạ nào chẳng thấy nao nao ?


Là dân con Hồng cháu Lạc
Tuổi thơ học sử nước nhà
"Nam Quan Cà-Mâu một dải"
Bây giờ đọc thấy xót xa!


Người xưa bình Chiêm, phạt Tống
Dốc lòng giữ đất ông cha
Vó ngựa trưòng chinh đời Lý
Bắc, Nam rung chuyển sơn hà.


Lời hịch Đức Trần Hưng Đạo
Gươm thiêng Thái-Tổ hậu Lê
Voi thần Quang-Trung Nguyễn Huệ
Ngàn sau vẫn một câu thề.


Tôi cũng như anh trăn trở
"Hỡi ta ta phải làm gì?" (*)
Ngọn đuốc tiền nhân để lại
Muôn đời soi tỏ hướng đi


Xin hẹn một ngày gặp gỡ
Quê-hương vang vọng tiếng cười
Mình sẽ cùng nhau vun xới
Cho đời mai hậu vui tươi


Trần Ngọc Nguyên Vũ
Chú thích: (*) Thơ Ngô Minh Hằng


GỞI NGƯỜI TÔI GẶP TRONG THƠ
(để cảm ơn bài thơ "Gởi Người Chưa Gặp"


Sáng nay đọc thư anh gởi
Mà lòng ấm giữa muà Thu
Cảm ơn bài thơ anh tới
Chia sầu đất nước âm u...


Tôi viết vần thơ hồi đáp
Gởi người tôi gặp trong thơ
Trên bước tha hương lưu lạc
Gặp đây âu cũng tình cờ !


Thơ anh từng dòng chân thật
Từng lời nghe đến xót xa
Lỡ sinh vào thời tao loạn
Trái tim gánh nặng sơn hà


Lời thơ, vang từng trang sử
Ý thơ sáng những đường gươm
Ông, Cha, anh hùng, liệt nữ
Xin đừng phai nhạt màu gương...


Đọc thơ mà tôi xúc động
Khi chung mối hận quốc thù
Khi chung nhịp cầu lý tưởng
Ngày về chung một ước mơ


Sáng nay bài thơ anh đến
Như dòng tâm sự gởi trao
Mắt rưng lệ hờn vong quốc
Nhưng lòng rộn rã chiêm bao


Chiêm bao một ngày xuân thắm
Cờ vàng quê mẹ tung bay
Ta cười, nhìn quê rợp nắng
Vui nao hơn nỗi vui này....



Ngô Minh Hằng
5.11.2002

No comments:

Post a Comment