Công an đánh chết bao
người
Tại sao đảng vẫn không lời dừng tay
???
Từ thời lập quốc đến nay
Hôn quân cũng chẳng thế này, phải không
?
Giang sơn, tài sản Lạc
Hồng
Xé tan từng mảnh, đảng dâng cống
Tàu
Cướp dân ruộng đất, đảng
giàu
Mị dân, tham nhũng, cưỡi đầu, đạp
lưng
Giết người từ đảng trong
bưng
Ðảng ra thành phố không ngưng giết
người
Cường hào, địa chủ giết
tươi
Văn nhân, trí thức là đời tiêu
tan
Ðầu dân bêu ở đường làng
Xâm lăng, đảng tạo miền Nam chiến
trường
Ðắp mô, bắn sẻ, đào đường
Ðặt mìn, pháo kích bất lương vô
cùng
Mậu Thân bi thảm não nùng
Huế Ðô một hố chôn chung bao
người
Xác mất đầu, đẵm máu tươi
Xác tan nát mặt, xác rời rụng
tay
Giết đêm đảng lại giết
ngày
Pháo trường, pháo chợ, pháo ngay thánh
đường
Tấn công chẳng kể nhà
thương
Mẹ ôm con gục bên giường, tan
thây
Bắt người, đảng nối thành
dây
Kẽm gai xuyên thủng bàn tay, giết chùm
!
Toàn dân ai oán, hãi hùng
Ðảng làm tổ quốc điệp trùng tóc
tang
Bảy lăm, đảng cướp miền
Nam
Nhà tù đảng dựng, bắt giam triệu
người
Ðảng rằng "cải tạo" mà thôi
Mười ngày - một tháng nhưng rồi nhốt
luôn
Mười ngày thành bảy năm
hơn
Một tháng, mười mấy năm hờn, chưa
tha
"Học tập, cải tạo" thôi à
Học tập cải tạo sao ra tù đày
?
Báng súng đảng nện thẳng
tay
Ngày làm, đêm trói thế này, học ư
?
Giá như ngày ấy, tháng Tư
Ðừng gây oan nghiệt, đừng tù tội
nhau
Bắc Trung Nam bắc nhịp
cầu
Không gây chết thảm, sống sầu tang
thương
Mà cùng dựng lại quê
hương
Ðưa dân nước đến phú cường, ấm
no
Nhưng không, tàn ác dựng
trò
Ðảng đưa tổ quốc vào lò đảng
thiêu
Quê hương đảng cống bắc
triều
Dân lành đảng cướp tan tiêu ruộng
vườn
Ai lời thương xót quê
hương
Ðảng cho tù đến nát xương, tiêu
đời
Từ ngày lập quốc, ai ơi
Sử xanh đây, chính lũ người tàn
hung
Ðứng lên mau hỡi Lạc Hồng
!
Ðứng lên mà cứu non sông, cứu
mình
Nếu ta hèn yếu, làm thinh
Là ta để đảng hành hình chính ta
!
Ðứng lên giành lại sơn hà
Nếu không đảng sẽ từng nhà, giết
tươi
Công an đánh chết bao
người
Tại sao? tại đảng muốn đời đau thương
!!!
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment