TRỐNG
MÊ LINH
Kịch
thơ 4
màn
Sơ
lược :
Trưng
Trắc và Trưng Nhị là con gái của quan Lạc tướng huyện Mê Linh và bà Man
Thiện, tư chất thông minh, nhân hậu, đầy lòng yêu dân, yêu nước.
Năm
34, nhà Hán cử Tô Định sang làm Thái thú quận Giao Chỉ. Tô Định tham lam, tàn
ác, bắt dân lên rừng tìm ngà voi, xuống biển mò ngọc trai, lòng người oán hận.
Thi Sách lúc bấy giờ là lịnh huyện Châu Diên, con trai quan Lạc tướng và là
chồng bà Trưng Trắc đã nhiều lần khuyên can Tô Định. Tô Định không nghe,
bắt Thi Sách giết đi. (năm 39)
Tô Định ngày càng tàn bạo và dân chúng ngày càng cơ cực lầm than. Trưng Trắc quyết trả thù nhà, nợ nước. Năm 40, Bà cùng em gái là Trưng Nhị dấy binh khởi nghĩa. Dân chúng khắp nơi hưởng ứng theo hai bà đánh quân Nam Hán. Tô Định thua phải chạy về Tàu. Hai bà lấy được 65 thành ở Lĩnh Nam và lên ngôi vua, xưng là Trưng Nữ Vương, đóng đô ở Mê Linh dựng nền độc lập, tự chủ cho nước nhà
TRỐNG
MÊ LINH
Kịch
thơ - Màn 1/4 (hai cảnh)
Cảnh
1
Màn
mở. Tên lính Tàu cầm roi đứng chờ. Từ trong hậu trường tiến ra, người vợ trẻ
thổn thức khóc, tay ôm đứa con mới sanh bước bên chồng. Người chồng bịn
rịn đặt tay lên vai vợ ái ngại:
-
Mình mới sanh hãy còn non yếu quá
Tôi
đi thế này lòng chẳng được yên
Nếu
có chuyện gì tôi chẳng ở bên
Mà
giúp đỡ những khi mình cần đến
Tên
lính Tàu giơ roi hống hách:
- Đừng vẽ
chuyện, có chi mà bịn rịn
Ta đã
chờ mi lâu quá, biết không
Còn
chị kia, sao cứ bám theo chồng
Lệnh
quan đấy, ta phải làm xong việc
Chớ
chống lại, roi này ta đánh chết
Chẳng tha
ai, công việc tính đầu người
Ở
quận này ai cũng phải đi thôi
Vợ
đẻ, ở nhà, ai làm việc hộ ?
Gái
cũng như trai, sanh rồi, việc nó
Nó
đẻ, nó nuôi, mi biết cái gì ?
Người
chồng nhìn vợ, thương cảm:
-
Tội nghiệp vợ tôi yếu đuối, nhu mì
Mồ
côi mẹ cha, không anh không chị
Đứa
con đầu lòng hãy còn bé tí
Không
bà con ai chia sẻ đỡ đần
Tôi
đi rồi mưa nắng có một thân
Nhà
lại quá nghèo chạy ăn từng bữa ...
Tên
lính Tàu bực mình giơ roi quất vào mặt, vào đầu người chồng và quát
:
- Muốn
sống đi mau. Câm... Đừng nói nữa ...
Người
chồng một tay đỡ đòn, một tay với về phía đứa con:
-
Tội nghiệp con tôi đêm ngày thiếu sữa
Thương
quá nhưng cha chẳng thể làm gì
Thấy
tên lính Tàu giơ roi định đánh thêm chồng, người vợ hoảng hốt vừa khóc vừa đưa
một tay xua:
-
Thôi mình ơi, kìa... nó đánh...đi đi ...
Trời
đã sinh voi rồi trời sinh cỏ
Chỉ
tội cho con mới sanh, còn nhỏ
Chúng
bắt cha đi chẳng hẹn ngày về
Em ẵm
con về ...mình hãy đi đi
Kẻo
chúng đánh mình, lòng em tan nát ...
Người
vợ bồng con lui vào hậu trường. Người chồng hét lên uất ức:
-
Trời hỡi trời ...lũ người sao tàn ác
Cha
đi rồi, con sống sẽ ra sao
Mình
cố nuôi con, ráng khoẻ lên nào
Cố
chống chọi chờ tôi về mình nhé !
Tên
lính Tàu dữ dằn hăm hở nắm cổ áo kéo người chồng vào hậu
trường.
Cảnh
2
Một
nhóm 5,6 người dân VN, quần áo rách rưới, xốc xếch, mệt mỏi tiến ra, một em nhỏ
độ 8, 9 tuổi đứng lại, níu tay mẹ than:
-
Mẹ ơi mẹ, hai chân con đã mỏi
Và
hai tay đau nhức qúa đi thôi
(em xoè
hai tay trước mặt)
Này,
mẹ xem, đá biển cắt tay rồi
Con
đau quá và mẹ ơi, đói lắm!
Đám
người dừng chân, nhìn về phía hai mẹ con ái ngại. Người mẹ một tay cầm tay con,
một tay ôm vai cậu bé như vỗ về, rồi nhìn đoàn người nói như phân
trần:
-
Các bác xem, cháu tuổi vừa lên tám
Không
được học hành mà phải mò trai
Theo
mẹ long đong, khốn khổ miệt mài
Mà
còn bị những ngọn roi tàn bạo ...
Rồi
bà ôm lấy con:
-
Tội nghiệp con tôi đói cơm rách áo
Bởi quân
Tàu tàn ác, lũ không tim
Đày
đọa dân ta bảy nổi ba chìm
Xô nước
Việt vào oán hờn căm phẫn
Nhìn
con khổ, lòng mẹ đau vô tận
Thương
con vô cùng nước mắt mẹ rơi
Ráng đi
con, thêm chút nữa con ơi
Rồi
mẹ sẽ nấu cho con chén cháo
Một
ông lão trong nhóm lên tiếng:
-
Chúng, bọn Tàu ô, tâm chồn dạ cáo
Ác
độc, bất lương, tàn nhẫn quá trời
Bắt
lên rừng tìm báu vật ngà voi
Và
xuống biển mò ngọc trai dâng chúng
Tôi, trọng
tuổi còn bao đâu sức lực
Mà
bạo tàn chúng cũng bắt tôi đi
Lúc
biển sóng to, không kiếm được gì
Chúng
đánh đập, cho rằng tôi biếng nhác !
Một
người phụ nữ trong bọn chen vào:
-
Tên Thái thú thật dã man, tàn ác
Làm
cho đời dân Việt quá điêu linh
Như
cháu, con thơ, góa bụa một mình
Chúng
cũng bắt, không thương tình lũ trẻ
Con
cháu ở nhà giao cho bà mẹ
Mẹ
cháu già nua, đau ốm tối ngày
Lo
cho mình bà đã yếu đôi tay
Mà
nay phải chăm thêm đàn cháu bé
Cô nhìn
lên trời rồi bất thần quay lại phía sau vẻ lo lắng:
-
Thôi ta đi kẻo bóng chiều đã xế
Chúng
đến kìa, tay chúng vẫn cầm roi
Chạy
mau đi kẻo chúng đánh ta thôi
Quân
tàn ác biết chi là thương xót !
Một
đám quân Tàu ồn ào đi tới, tay quơ roi quất vào đám người VN đang đi dần vào hậu
trường. Tên Thái thú Tô Định tay cầm bình rượu đưa lên miệng, ngửa cổ tu giọt
rượu cuối cùng rồi dùng tay áo chùi miệng, tay kia cầm roi nhịp nhịp theo hướng
đám người VN vừa chạy trốn, đầu gục gặc, chân ngả nghiêng xiêu đổ, giọng lè
nhè:
-
Đánh ! Bay đánh ! Không để cho chúng lọt
Ngà
voi đâu ? ngọc quí của ta đâu ?
Hắn
lại đưa bình rượu lên miệng, nhận ra hết rượu, hắn cầm bình ruợu đưa
lên ngang tai lắc lắc, khi biết chắc không còn rượu hắn nhăn mặt, quăng bình đi,
tay cầm roi ngả nghiêng quất vào không khí:
-
Rượu hết rồi, tì nữ, hãy dâng mau !
Phải
có rượu. Rượu làm ta hứng thú ...
Rượu,
gái, quyền uy ở trong vũ trụ
Và
bạc vàng châu báu phải về ta
Ngọc
quí, ngà voi bay kiếm cho ra
Bắt
chúng nó, từng đầu người, dâng nạp !
Hai tên
Tàu khệ nệ bưng cặp ngà voi ra đặt trước mặt tên Thái thú, một tên
cất giọng xun xoe tôn nịnh:
-
Bẩm đại quan, đây cặp ngà thượng hạng
Không dấu
trầy, vết nứt, đẹp vô song
Mời
đại quan xem... ngài sẽ vui lòng
Nộp
đúng hạn kỳ, không sai một phút
Chúng
tôi phải suốt đêm ngày hối thúc
Cả
tháng trời mới có đấy, xin dâng !
Tên
Thái thú cúi xuống xem xét rồi vỗ nhẹ vào cặp ngà voi cười sảng
khoái:
-
Ha Ha Ha...Ha...Ha ...
Ồ,
cặp ngà voi quả đẹp tuyệt trần
Không
tì vết ...ừ, ta vừa ý lắm !
Còn
ngọc trai phải to, màu phải trắng
Và
phải tròn như thể những viên bi
Mỗi
đứa năm cân, than thở điều gì
Roi
thiên quốc cứ quất lên đầu chúng ...
Tên
línhTàu tay nhịp roi, nói nịnh:
-
Bẩm đại quan, thưa, đại quan nói đúng
Đập
chúng nhừ, ngà ngọc phải lòi ra !!!
Nếu
chúng cứng đầu ta sẽ không tha
Như
quan đã chém đầu tên Thi Sách
Roi
này đây, giơ cao là thượng cách
Da
thịt nào không nát dưới roi ta ?!
Ha
Ha Ha Ha...
Một
người con gái ăn mặc diêm dúa, hai tay bưng bình rượu đến trước mặt Tô Định
miệng
cười, mắt liếc:
- Thưa đại
quan, bình rượu ngát hương hoa
Tiện
thiếp xin mời đại quan thưởng thức ...
Tô
Định nhìn cô gái gật đầu tỏ vẻ vừa ý, hắn đưa roi cho tên tàu đứng cạnh, một tay
kéo người con gái lại gần rồi ôm ngang mình cô ta, một tay đón lấy bình rượu đưa
ngay lên miệng tu rồi cười man rợ.
Màn
hạ cùng tiếng cười của Tô Định và tiếng reo hò phụ họa của quân
Tàu.
Hết
màn 1
Ngô
Minh Hằng
- Tác
giả hoan nghinh mọi phổ biến và trình diễn vở kịch thơ Trống Mê Linh. Yêu cầu
không sửa đổi bất cứ chữ hay đoạn nào của vở kịch. Mọi trích dịch xin ghi rõ
xuất xứ và tên tác giả.
- Tác giả hoan nghinh mọi phổ biến và trình diễn vở kịch thơ Trống Mê
Linh. Yêu cầu không sửa đổi bất cứ chữ hay đoạn nào của vở kịch. Mọi trích
dịch xin ghi rõ xuất xứ và tên tác giả.
No comments:
Post a Comment