CẢM XÚC
Bài thơ bé nhỏ này là dòng cảm xúc của tác
giả khi nhìn tấm ảnh bé Aylan Kurdi, 3 tuổi, nằm chết trên bãi biển
Bodrum của Thổ Nhĩ Kỳ khi đi tìm tự do. Tấm ảnh đã làm
chấn động thế giới cùng các nước Âu châu và làm tác giả đau
lòng nhớ lại những thuyền nhân VN, những đồng bào VN của mình trên
đường tìm tự do sau tháng Tư năm 1975 đã không may mắn,
hoặc chết trong tay hải tặc hoặc chìm sâu trong lòng biển hoặc
vùi lấp sơ sài tại các đảo hoang - Riêng
tặng Hương Linh Đồng Bào VN tôi đã bỏ mình trên biển cả và
cho bé Aylan Kurdi.
Em giấu mặt nằm im trên bờ biển
Sau những ngày giờ trực diện gian nguy
Sau những phút giây kinh hoàng khốc
liệt
Em bỏ lại đời, tức tưởi em đi
....
Em bỏ lại đời về miền miên viễn
Về một nơi không yêu ghét hận sầu
Em về nơi không tranh giành, chinh chiến
Và để lại đời chứng
tích thương đau
Hình ảnh ấy làm hoàn cầu rúng động
Xót thương em, lên án kẻ hung tàn
Và làm tôi, một nạn nhân Việt cộng
Nhớ tháng Tư nào nước mất nhà tan
Nước mất nhà tan, mất luôn ý sống
Vì cộng trả thù không chút nương
tay
Nửa nước Việt tôi đau thương tàn
khốc
Tả làm sao em hỡi đắng cay này
...
Rồi tôi vượt biên làm người tị nạn
Trên một con tàu bé nhỏ mong manh
Tôi ra đi để tìm đời nhân bản
Để tránh lũ người những
vuốt cùng nanh
Đồng bào tôi cũng âm thầm trốn chạy
Mấy triệu con người dắt díu nhau đi
Họ là thuyền nhân cũng như em đấy
Và như em, hồn đã với vô vi ....
Có những thuyền nhân cỡ
em, bằng tuổi
Cùng với mẹ cha, lối
xóm, họ hàng
Đã với con tàu chứa đầy
hận tủi
Chìm xuống đại dương giữa một chiều
tàn
Có những thuyền nhân với
nhiều lớp tuổi
Chết đói vì tàu kẹt bãi san
hô
Hoặc trên đảo hoang, sức tàn, hấp hối
Bị cắt thây, xé thịt, chết không
mồ !
Có những thuyền nhân, đàn
bà, con gái
Hải tặc say mồi hãm
hiếp, bắt đi
Có những người cha, người
chồng cản lại
Búa chúng đập đầu, chém nát tứ chi
Em thấy đó, những điều đau đớn thế
Đã sảy ra cho người Việt, dân tôi
Mà thế giới có bao người rơi
lệ ?
Có tấm hình nào rúng động em
ơi...
Em nghiêng mặt, nằm im trên bờ cát
Tôi nhìn em đau xé trái tim buồn
Thôi em nhé đời đã không viên mãn
Biết nói gì thay giọt lệ trào
tuôn ?
Em với tôi dù không cùng thế
hệ
Nhưng cảnh đời có một nỗi sầu
chung
Đây ngọn nến thơm, thắp cho
em nhé
Và một bài thơ thương xót
tận cùng ...
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment