TRUYỆN GIỎ CUA
Tôi không nhớ đọc ở đâu, ai viết
Truyện mắc cười và nghe
cũng đúng cơ
Họ ví von rằng dân
ta, người Việt
Giống như là một giỏ chứa bày
cua
*
Cứ con nào leo được lên miệng
giỏ
Thì có con kia kéo xuống ngay thôi
Từ tháng Tư đen,
nước đầy giặc đỏ
Dân bỏ quê đi tìm sống xứ
người
*
Thì không lâu, một số lòng
thay đổi
Xưa căm thù Việt cộng phải ra
đi
Nay có kẻ khom lưng mà "hồ
hởi"
Coi nỗi đau dân tộc
chẳng là gì
*
Có kẻ về quê khoe mình áo gấm
Làm những điều vô sỉ lại vô tâm
Có kẻ giúp Hồ, tay
tung nắm đấm
Phá tan hoang tình đoàn
kết cộng đồng
*
Có kẻ cầm dao đâm người lút cán
Vì họ thù ai tranh
đấu kiên cường
Ngậm máu phun người, điêu ngoa
xuyên tạc
Lăng mạ những lòng yêu mến
quê hương
*
Họ nhục mạ người rồi
khoe họ tốt
Khoe cao thâm, khoe trong
trắng nõn nường
Chắc họ nghĩ là người
đời ngu dốt
Và quên rằng "hữu xạ
tự nhiên hương"
*
Có phải đấy, giỏ cua, người ví dụ ?
Nghe mắc cười nhưng cũng thật
xót xa
Tội nghiệp kẻ miệt mài làm công cụ
Cho một bày thảo khấu bán quê cha
*
Cho cái sân si, cho lòng hiểm
độc
Cho dối gian, tàn ác của con
người
Xin Thượng Đế hãy thay tim đổi óc
Kẻo họ chìm trong nghiệp dữ luân hồi
*
Để lời ví giỏ cua mà ai
viết
Sẽ chỉ là câu chuyện tiếu
lâm thôi
Bởi thực sự tâm tình người dân Việt
Hiểm ác, gian manh chẳng
có bao người
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment