NÉT ÐẶC THÙ
Ta, con suối nhỏ nằm khiêm tốn
Mưa đổ đầu nguồn, nước vẫn trong
Ðịa chấn, sông bồi hay núi cản
Suối vẫn triền miên, ngát một dòng
Ta như con én đang xây tổ
Súng đạn phi nhân chẳng gợn lòng
Vẫn gốc cây lành đơm trái ngọt
Vẫn hồn biển lớn gọi tình sông
Ðời xô ta xuống, ta không ngã
Vẫn đứng hiên ngang, đứng thẳng người
Hồn vẫn vươn cao, hồn bách trượng
Tấm tình sông núi vẫn đầy vơi !!
Vẫn trắng, vì lòng ta vốn trắng,
Ðiềm nhiên, ta ngó vở tuồng đời
Tai ta không bẩn lời vô sỉ
Hồn chẳng hề vương cánh bụi rơi !
Ta vẫn cảm thương loài ác điểu
Bao giờ ngươi biết hót lời vui ?
Bao giờ đổi được màu lông nhỉ
Ðể điểm tô xanh nghĩa cuộc đời !
Ðể biết trăm năm là hữu hạn
Thế gian tất cả bóng phù du
Còn chăng, đôi chữ trong hồn đá
Lưu lại nhân gian nét đặc thù
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment