BÀI THƠ ĐẤT NƯỚC
(Để trả
lời một lần điện thoại)
Cho tôi
khóc bằng bài thơ đất nước
Vì quê
tôi thống hận đã lâu rồi
Dân tộc
tôi từ em bé nằm nôi
Đến bà cụ
bạc đầu đều khốn khổ
Mẹ bán máu
để nuôi đàn con nhỏ
Gái mười
ba, mười bốn, bán niềm vui
Sống lang
thang, bày em nhỏ, than ôi
Không học
chữ mà học đời gian dối
*
Những
người bố, người anh trong ngục tối
Bởi vì
không "nhất trí" với "nhân dân"!
Những danh
từ vĩ đại nặng ngàn cân
Như ma
qủy, đè lên đời dân Việt
Trong khi
đảng uy quyền to khủng khiếp
Nhà lầu
cao, xe hơi mới, giàu sang
Bóp cổ dân
đen, chễm chệ ngai vàng
Rồi hiểm
độc khoa trương lời dối láo!
Ruộng đất
nhà nông, "nhân dân" lấy ráo
Làm sân
golf cho kẻ lạ giải khuây
Xây hotel
cho lãnh đạo tiền đầy
Và manh
múng để thành tư bản đỏ
Dân nước
tôi bụng đói meo, đứng ngó
Xích xiềng
kia nên dám thở than gì!
Dùng áo
cơm khống chế mới tinh vi
Tội ác ấy
biển Đông nào rửa được!
Cho tôi
khóc bằng bài thơ đất nước
Để động
lòng, tráng sĩ tuốt gươm thiêng
Để khơi
lòng, kẻ nhớ nhắc người quên
Ngồi gần
lại, chúng ta tình trăm trứng!
Rồi chung
sức góp bàn tay xây dựng
Cho nhân
quyền về lại nước dân ta
Đừng bảo
tôi ca tụng bướm vờn hoa
Hoặc bắt
chú chim rừng ngưng tiếng hót
Để tôi
khóc bằng bài thơ nước ngọt
Cho mẹ
hiền khao khát ở quê tôi
Cho em thơ
sống lại quãng đời vui
Cho đến
lúc triệu bàn tay đáp lại
Tôi sẽ
viết và tôi còn viết mãi
Nếu tôi
ngưng, người khác tiếp theo thôi
Hãy cho
tôi nói tiếng của con người !!!!
No comments:
Post a Comment