NỖI
BUỒN ĐÔNG
Tuyết lớp lớp,
tuyết quay cuồng tuyết đổ
Cả không gian
đầy tuyết, trắng như bông
Gió và tuyết
cùng tung hoành thịnh nộ
Trong cơn
mê, trời đất nhập cơn đồng
Không một bóng
người đi trên hè phố
Chỉ họa hoằn xe
đôi chiếc bò qua
Có chiếc gầm
lên rồi nằm tại chỗ
Có chiếc loay
hoay kẹt lối về nhà
Gió bẻ cành
tươi quăng ra giữa lộ
Gió xô cây, nhổ
rễ kéo lên lề
Những hàng cây
đứng vặn mình khốn khổ
Suốt mấy
ngày tê tái đến hôn mê ...
Sáng thức
dậy mắt nhìn qua cửa sổ
Ơi một cảnh đời
quá đỗi tang thương
Trên mặt
tuyết là hoang tàn gẫy đổ
Cành lá tơi
bời, rơi rụng, thê lương
Có ánh mặt
trời loé lên yếu ớt
Chẳng đủ
nồng nàn cho tuyết tan tơi
Có một cánh
chim bay qua, bất chợt
Để lại không
trung tiếng hót rã rời
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment