HOA
TUYẾT
Tuyết
rơi và tuyết lại rơi
Rưng
rưng tuyết trắng một trời rưng rưng
Tuyết
ơi đời đã lạnh lùng
Tha
hương năm tận tháng cùng, lạnh thêm
Tuyết thêu hoa trắng màn đêm
Rừng
hoa tuyết nở cánh mềm trên cây
Phũ
phàng, gió lộng, tuyết bay
Cánh hoa tuyết rụng trên tay, hoa
tàn
Lặng
nhìn bông tuyết vừa tan
Không
còn dấu vết của làn hoa rơi
Chạnh
lòng nghĩ đến phận người
Khác
chăng còn lại trên đời nhúm tro
Mà
sao người vẫn đủ trò
Sân
si, hiếp đáp, quanh co, cạn cùng
Làm
đời đau khổ chập chùng
Làm
người thù oán, lạnh lùng với nhau
Trăm
năm nào có rằng lâu
Rồi như hoa tuyết tìm đâu dấu người
Tuyết
rơi và tuyết vẫn rơi
Thương bông hoa tuyết lòng tôi chợt buồn
...
Ngô Minh
Hằng
No comments:
Post a Comment