HỠI TÂM HỒN CHẾT, HỒI SINH
LẠI
Cảm nghĩ khi đọc bài "Cái
Chết Của Tâm Hồn Người Việt Nam"
của Đức Tổng Giám Mục NGÔ
QUANG KIỆT.
*
*
Biển chết, đây là một nỗi đau
Lại thêm cá chết, dạ muôn sầu
Nhưng nguyên nhân chính gây ra chết
Chết bởi lòng ta, chết dẫn đầu ...
*
Chết tự LƯƠNG TÂM, cái chết
này
Vô cùng nguy hiểm, đáng thương thay
Lương tâm chết thế thành vô cảm
Thấy chuyện đau buồn, chẳng góp tay !
*
LUÂN LÝ mà rồi bị chết
đi
Gia đình, xã hội sẽ suy vi
Sẽ đầy tội ác, đầy tha hóa
Giết hại nhau thôi, có tốt gì !
*
LÝ TRÍ chết đi, sẽ chẳng
còn
Khả năng phân định, tấc lòng son
Khôn ngoan, hiểu biết cùng suy luận
Thì hỏi làm sao giúp nước non !?
*
CHÍNH TRỊ một khi đã chết
rồi
Bạn thù, đen trắng giống nhau thôi !
Quốc gia dân tộc thành vô nghĩa
Nghĩa chỉ đô la với ghế ngồi !!!
*
Cá trắng, biển xanh chết nghẹn ngào
Tại sao? ai giết? tại vì sao?
Do TÂM HỒN đấy, tâm hồn
chết
Tổ quốc còn chi để sống nào !!!
*
CHẤT ĐỘC TÂM HỒN đã tiết ra
Độc còn hơn độc Formosa
Thì bao độc chất kia là phụ
CHẤT ĐỘC TỪ TA GIẾT CHÍNH TA*
Đấy chính lời đau của Đức Cha
Nói về bối cảnh của sơn hà
Hỡi TÂM HỒN chết, hồi sinh
lại
Để biết đau thương với nước nhà
*
Để biết cùng dân cứu núi sông
Cùng dân, đập nát những cùm gông
Đứng lên giải thoát đời nô lệ
Kẻo mãi đau thương mãi khốn cùng !
*
Đừng giết danh thơm của giống nòi !
Thành Đô, thời hạn đến, là thôi !!!
Nếu ta chậm trễ, ba năm nữa
Thì sẽ ngàn năm chịu kiếp Hời !!!
*
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment