NGÀY 11 THÁNG 9 VÀ TÔI,
NGƯỜI VIỆT NAM TỊ NẠN CỘNG SẢN TẠI HOA
KỲ
(tặng những người cùng tâm cảnh)
Cho đến lúc trời ngập đầy lửa
đỏ
Và hung thần tàn bạo đứng vung
tay
Tôi mới thấy ngoài Việt Nam khốn
khổ
Tôi còn yêu tha thiết nước non này
!!!
*
Một đất nước đã cho tôi tị nạn
Đã đưa tay nâng dắt những năm dài
Cho tương tai tôi không hề giới
hạn
Cho tôi nhận là quê quán thứ hai
!
*
Một quê quán không chôn nhau cắt
rốn
Nhưng sẽ cùng tôi đến cuối cuộc
đời
Đã cưu mang tôi từ tôi chạy trốn
Cộng sản độc tài ở nước Việt tôi
!!!
*
Tình nghĩa ấy ngủ vùi trong tim
óc
Ngủ thật say trong thế giới an
lành
Để tôi xót về đồng bào chung
bọc
Về quê mình và dùng bút đấu
tranh...
*
Cho đến một ngày tang thương chợt
mọc
Trên quê hương tôi mang nặng ân
tình
Tôi mới thấy đau trước đời tang
tóc
Mới thấy xót xa không khác quê mình
*
Thì ra thế, khi qua thời ly loạn
Được bình yên, mình chỉ sống
riêng mình
Chỉ đến khi trong biển đời hoạn
nạn
Trong đau buồn mới thấm nghĩa nhân sinh
!
*
Nhìn New York mịt mù trời khói
lửa
Tôi kinh hoàng gục xuống với tang
thương
Như đôi tháp, tôi vặn mình đau
khổ
Hận hung tàn đang đốt cháy thịt xương
!!!
*
Tôi đau đớn xót xa người đến
trước
Đã dựng xây bao trái ngọt tình
người
Để tôi đến sau, người dìu tôi
bước
Trên quê hương tôi vững chãi vào đời
...
*
Tôi cảm thấy một niềm đau lớn quá
Một nỗi sầu và mất mát khôn
nguôi
Xin Thượng Đế cho kẻ gây tai họa
Biết đau thương và biết quí tiếng
cười...
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment