MÔT CHUYẾN THĂM
(Để nhớ ngày
thăm Ground Zero với nhà báo Nguyễn Vạn Bình và
phu nhân Mã
Phương Liễu.)
Tôi đến đó,
đứng bên hàng rào gỗ
Để đau buồn,
thương tiếc, lệ tôi rơi
Nơi này
đây, trên dưới bốn ngàn người
Và kiến trúc
văn minh, ai hủy diệt ?
Tôi như thấy
giữa kinh hoàng tiếng thét
Tuyệt vọng
chìm trong khói lửa mù khơi
Là mảnh da,
thớ thịt, xác thân người
Đang rực
cháy, bạo tàn, kinh khủng qúa !!!
Trong dăm tiếng đồng hồ, ôi, tất cả
Biến thành
tro nghi ngút giữa than hồng
Kỳ quan nào,
ai xóa sạch như không
Ai đã giết bao người trong man dã
!
Bốn ngàn
người, tôi không quen ai cả
Nhưng tôi
thương, vì nhân loại, tình người...
Tôi đứng âm
thầm lau nước mắt rơi
Giữa những bó
hoa bơ vơ, khô héo
Tôi chới với,
đưa tay như muốn níu
Những tay
người từ biển lửa vươn ra
Trên hàng rào
vừa dựng vội hôm qua
Dán la liệt
chân dung người mất tích
!
Ôi ánh nến
trong nắng chiều cô tịch
Làm nhoà thêm
di ảnh, nét ai cười
Thương qúa
người đi chưa hết đường đời
Mà qủy dữ
điên cuồng tung lưỡi hái
Tôi dợm bước
đi, lòng đau, ngoảnh lại
Thấy biển
người, trong biển lửa, nhìn theo....
2001
No comments:
Post a Comment