CÂU TRẢ LỜI
CHÂN
THẬT
Ngày xưa, những lúc tôi còn bé
Mẹ
hỏi tôi rằng yêu nhất ai ?
Tôi níu tay Người: “Yêu nhất Mẹ
”Mẹ, bà tiên của thế gian này !!!”
Rồi muà xuân thắm xanh màu nắng
Yêu mẹ, vâng, yêu nhất mẹ
rồi
Tôi lại yêu thêm màu vở trắng
Tình thày, nghĩa bạn ngập lòng tôi
Trong yêu thương ấy tôi khôn lớn
Tình nở thêm ra những cánh lòng
Tôi đã yêu từng trang quốc sử
Và
yêu người bồi dựng non sông
Khi nhìn thấy cảnh đời ô trọc
Tôi xót xa thương đất nước mình
Bởi dưới vuốt nanh loài thú độc
Dân tôi không cả ánh bình minh !
Dân tôi đang sống trong kiềm toả
Lạc hậu, phi nhân nhất cõi đời
Độc tố trong từng phân bánh vẽ
Gian hùng từng ý tẩm trên môi
!
Chao ơi, sống đấy mà như chết
Đói rét, khi người vẫn ấm no
Than thở là thành tên phản động
Nên đời dân Việt ngập sầu lo
Bây giờ ai hỏi yêu gì nhất
Tôi trả lời : Yêu Mẹ Việt Nam!
Ghét nhất điều gì? Tôi nói
thật:
”Ghét điêu ngoa, độc ác, tham tàn !”
Ai
thương nòi giống, thương sông núi
Hẳn khóc trong từng mỗi ước mơ ?
Thức dậy Quê ơi, kìa mạch
đất
Đống Đa hiển hách một xuân chờ....
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment