MONG AI
TỈNH GIẤC MÊ ĐỜI
Biển người
nghe sóng reo vui
Mà thương
biển Mẹ dập vùi sóng đau
Sóng đau
vì nước đỏ ngàu
Vì bày
quốc tặc dâng Tàu núi sông
Và vì con
cháu Lạc Hồng
Lắm người
quên cả tổ tông, giống nòi
Quên thân
làm kiếp dân Hời
Quên quê
hương vẫn tơi bời oan khiên
Quên anh
xác rấp rừng thiêng
Quên em bới
rác muộn phiền kiếm cơm
Quên
người chị chết tủi hờn
Trong tay
hải tặc, dưới cơn bạo cuồng
Quên lời
tình tự quê hương
Quên thời
oanh liệt chiến trường giữ quê
Đảo điên
quên cả lời thề
Tiếp tay
cộng, rắc bùa mê lừa đời
Đã không
tỉnh ngộ thì thôi
Lại
còn gian độc dựng lời khen chê
Xênh xang áo
gấm đi về
Ra bờ giậu
đổ tứ bề bìm leo
Đường
chính nghĩa đã không theo
Lại theo
chân giặc mà gieo oán cừu
Tìm danh
tìm lợi dập dìu
Mặc cho tổ
quốc tiêu điều gian nan
Biển người
nghe sóng hát vang
Mà thương
biển Mẹ oán than ngất trời
Mong ai
tỉnh giấc mê đời
Trừ loài
phản tặc, đáp lời núi sông !!!
Ngô Minh
Hằng
No comments:
Post a Comment