Ngô Minh Hằng HỌA - ĐÁP thơ Hoàng Nhuận Cầm
Thơ Hoàng Nhuận Cầm
TÔI KHÔNG
THỂ NÀO MANG VỀ CHO EM
Tôi không
thể nào mang về cho em
Trên những
đồi biên cương chảy máu
Mắt đồng
đội sau những ngày chiến đấu
Khẩu súng
ghì nóng bỏng đất Hoà An.
Thương yêu
quá! Việt Nam
Lựu đạn bay
lẫn trong bầy chim sẻ
Con đứa lên
rừng, đứa lần xuống bể
Ngày đất
trời vỡ trứng Âu Cơ.
Sao thương
quá ầu ơ
Lời ru ngủ
suốt chân trời góc bể
Tay nào mẹ
bồng, tay nào mẹ bế
Bàn tay nào
đẫm lệ dỗ Nguyễn Du.
Chưa tay
nào dỗ nín được Nguyễn Du
Sao tôi
thương mùa thu trăng lu
Đêm sao mai
lặng lờ cá đớp
Ngày mặt
trời đổ rợp bóng cây.
Tâm hồn tôi
màu mây
Quân phục
xanh màu lá
Việt Nam!
Tôi thương quá
Tôi thương
quá! Việt Nam.
Trái tim
thêm một tuổi
Đất tôi yêu
ngàn ngày
Xin trao
tôi khẩu súng
Khi mà chưa
xuôi tay
Mẹ lại đưa
ra trận
Khu vườn
hoa mướp bay...
Việt Nam ôi
yêu thương
Chữ vất vả,
gian nan người quá thấu
Bao thế hệ
trọn đời đi chiến đấu
Bao cuộc
đời nhắc đến đã gương soi.
Sẽ còn in
như dao khắc lòng tôi
Dáng đồng
đội ngã trong giờ chiến đấu
Ngực áp sát
cột biên cương đỏ máu
Mà môi cười
tha thiết - Việt Nam ơi...
Hoàng Nhuận Cầm
Nguồn: Hò
hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, Hoàng Nhuận Cầm, NXB Hội nhà văn, 2007, trang
97.
Họa - Ðáp
Ngô Minh
Hằng
ANH CÓ BIẾT
CHO AI MÀ ANH CHIẾN ÐẤU ?
(Họa - Ðáp
bài "TÔI KHÔNG THỂ NÀO MANG VỀ CHO EM")
Anh bảo
không thể nào mang về cho tôi
Mắt đồng
đội bầy nhầy trong vũng máu
Anh có biết
cho ai mà anh chiến đấu ?
Cho bạo
quyền hay cho nước thịnh dân an ?
Anh hãy
nhìn đi, tổ quốc Việt Nam
Bản Giốc -
Nam Quan sao Tàu cưa sẻ
Tây Nguyên
nước mình, Hoàng Sa, vùng bể
Có vẹn toàn
như trước không cơ ?
Nếu chiến
đấu cho dân sao Anh vẫn thờ ơ
Khi xác
thuyền nhân giập vùi sóng bể
Khi tháng
Tư nào con thơ mẹ bế
Bỗng đạn nổ
giòn, hồn bay bổng, phiêu du?
Anh biết vì
ai mà chốn phù du
Có triệu
niềm đau chừng như vĩnh cửu
Có những
con người thịt xương hiện hữu
Lại chấp
nhận mình là những thân cây ???
Giấc mơ
treo trên mây
Hồn khô
không bóng lá
Nên tình
anh xa lạ
Lầm Ðảng
với Việt Nam !!!
Tưởng mỗi
năm thêm tuổi
Anh phân
biệt gian - ngay
Và không
còn nhận súng
Lăm le cầm
trên tay
Nhưng rồi
anh ra trận
Ðạn cố tình
vẫn bay ...
Anh có thể
yêu thương
Những điều
không hiểu thấu
Nhưng làm
công cụ, hy sinh cho chủ nghĩa mà anh hết lòng chiến đấu
Thì rõ ràng
như tấm gương soi
Vì chủ
nghĩa này đã giết hại chúng tôi
Giết hại
các anh, để phục vụ riêng cho bày thảo khấu
Cắt đất
dâng Tàu làm quê hương chảy máu
Thì quả anh
lầm ... nghĩ lại anh ơi ...
Ngô Minh
Hằng
13/4/2011
Vài lời của
Nguyễn Xuân Diện:
Sáng nay,
có độc giả đã chép bài thơ này cho Nguyễn Xuân Diện tại đây (phần comment).
Nguyễn Xuân Diê.n-Blog đã đưa lên, tại đúng vị trí này, nhưng ngay sau đó đã
liên hệ với Nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên để hỏi xem anh có văn bản in không.
Anh Nguyên không tìm thấy cuốn thơ có in bài này, và cho tôi số ĐT của Nhà thơ
Hoàng Nhuận Cầm. Tôi có đọc cho anh nghe để xem có gì sai nhầm không. Anh Hoàng
Nhuận Cầm cảm ơn về việc đưa bài thơ lên Nguyễn Xuân Diê.n-blog và nói rằng bài
thơ Diện đọc có nhiều chỗ sai lắm. Nguyễn Xuân Diê.n-Blog đã tạm cất
đi.
Chiều nay,
nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên đã tìm đuợc tập thơ "Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng
đến" của Hoàng Nhuận Cầm trên giá sách và tôi cũng tìm thấy bài này, ở đây.
Chúng tôi cùng tôi sửa lại cho đúng văn bản in của NXB Hội Nhà văn năm 2007
[riêng chữ đầu tiên trong câu thơ "Dáng đồng đội ngã trong giờ chiến đấu" ở cuối
bài, thì bản in là "DÂNG" nhưng anh Phạm Xuân Nguyên nói nếu là chữ "DÁNG" thì
đúng hơn. Tôi chép là DÁNG. Sau đó, tôi lại gọi điện cho Anh Hoàng Nhuận Cầm (BS
Hoa Súng trên VTV, anh là con trai của Nhạc sĩ tiền chiến Hoàng Giác) để hỏi xem
"dáng" hay "dâng". Anh Hoàng Nhuận Cầm nói là
"Dáng".
Xin cảm ơn
vị độc giả đã mách cho Nguyễn Xuân Diê.n-blog một bài thơ hay. Xin cảm ơn các
anh Phạm Xuân Nguyên, Hoàng Nhuận Cầm và trân trọng giới thiệu cùng chư
vị!
Lâm Khang Nguyễn
Xuân Diện kính trình!
No comments:
Post a Comment