Saturday, November 5, 2016

CHUYỆN LÒNG




















CHUYỆN LÒNG
(Thân mến gởi tất cả Đồng Bào Việt
Nam của tôi đang lưu lạc khắp năm châu
bốn bể.)


 *
Tôi không thích gì chính trị
Nhưng quan tâm chuyện núi sông
Tôi cũng chẳng là thi sĩ
Nhưng hay viết kể chuyện lòng
*
Chuyện lòng của tôi buồn lắm
Từ ngày Bến Hải chia đôi
Nỗi buồn của tôi thăm thẳm
Từ đi tị nạn xứ người
*
Bao nhiêu năm qua mài miệt
Máu hòa với mực viết thơ
Cầu xin cho dân nước Việt
Quê hương vàng lại màu cờ
*
Quê tôi, giặc từ Bến Hải
Tấn công, xâm lược miền Nam
Mậu Thân, giặc tung lưỡi hái
Giết dân, ác độc, bạo tàn
*
Giặc nhờ Nga - Tàu tiếp sức
Bảy Lăm chiếm trọn miền Nam
Rồi đặt gông xiềng áp bức
Dân tôi oan khổ kinh hoàng !!!
*
Giặc dựng nhà tù khắp nước
Người tù đói, lạnh, hờn, đau
Quân Cán miền Nam buổi trước
Tù miền núi độc rừng sâu
*
Giặc làm đỏ ngàu xã hội
Đỏ từ cơ cấu học đường
Lịch sử dạy điều gian dối
Phá tan đạo nghĩa, kỷ cương
*
Bao người dân lành vượt biển
Bỏ quê, tìm bến Tự Do
Có người đi mà không đến
Có người chết lúc lên bờ ...
*
Ba mươi mấy năm, đảng trị
Thiếu niên trộm cướp, bụi đời
Nữ sinh kiêm nghề gái gọi
Trẻ em bới rác cầm hơi ...
*
Đảng tạo cả ra người mẹ
Bán trinh con gái vì tiền
Sơ sinh, chân con cha bẻ
Đặng ăn xin bởi tật nguyền
*
Cụ già, còng lưng, bạc tóc
Chưa vơi dòng lệ oan hờn
Thiếu nữ phơi vàng phô ngọc
Cho người chọn lựa đông hơn
*
Ba mươi mấy năm đảng trị
Dân tôi thành ngựa, thành trâu
Mạng dân đảng coi bé tí
Đất quê, đảng cắt dâng Tàu !
*
Thế mà, kiếp Hời, ở đậu
Có người quên nhục quốc vong
Tiếp tay cho loài thảo khấu
Cam tâm bôi mặt, thay lòng ...
*
Để thành những tên bội phản
A dua với bọn nằm vùng
Làm người hiền lương ngao ngán
Bởi trò chụp mũ, đâm lưng
*
Thế mà, kiếp Hời, ở đậu
Lắm người đã chẳng cùng nhau
Chung lòng làm nên bó đũa
Lại gây bao cảnh ưu sầu
*
Thấy cộng thì run, thì khiếp
Thấy người chống cộng thì phang
Tung ra đủ đòn khốc liệt
Vỗ tay, cộng vững ngai vàng !
*
Đấy, chuyện lòng tôi là thế
Buồn này, ai xẻ cùng không ???
Cảm ơn người nghe tôi kể
Nghe rồi, thương nhé, non sông !
*
Phục hưng, đó là bổn phận
Mà ta phải có với quê
Đừng quên đảng đang hiến đất
Đừng quên dân tộc ê chề ...
*
Hãy xin tuốt gươm trung chính
Cho quê hết cảnh hờn đau
Hãy xin giữ lòng kiên định
Cho ta còn ngẩng cao đầu !!!


Ngô Minh Hằng


No comments:

Post a Comment