XÁC
ĐỊNH
*
Có
gì là của mình không
Khi
trên tổ quốc, non sông của người ?
Hỏi
rồi, tôi lại bảo tôi
Đỉnh
chung chi cũng phận Hời, nào hơn !
Huống
hồ chỉ vị áo cơm
Quên
đau thân phận, quên hờn quốc gia
Quên
mình, nỗi nhục hôm qua
Quên
ngày vuốt mặt tìm ra nước ngoài
Thoát
vòng hỏa ngục trần ai
Lại
xem thân phận lạc loài là vinh
Soi
gương, tôi tự hỏi mình
Có
nhìn thấy nét bất bình trong gương ?
Có
nhìn thấy một quê hương
Thấy
chăng dân tộc đau thương tội tình
Để
mà góp dựng công trình
Cho
dân, cho nước, cho mình về sau
Quê
người, danh giá đến đâu
Vẫn
không khỏi nhục vì câu ở nhờ
Việt
Nam tô lại sắc cờ
Dẫu
nghèo, nhưng đấy, cõi bờ của ta !
Ngô
Minh Hằng
No comments:
Post a Comment