HÓA GIANG CHƯA TRỌN CÂU THỀ
Tháng Tư rồi lại
tháng Tư
Nhìn tờ lịch
rụng nát nhừ trái tim
Dân thì bảy nổi
ba chìm
Quê hương thì
vẫn như đêm, mịt mùng
Tháng Tư gãy
kiếm rơi cung
Sông ngăn núi
trở vẫy vùng cách nao ?!
Lệnh trên, bỏ
trống chiến hào
Nhìn thành giặc
chiếm mắt trào lệ đau
Tháng Tư nuốt
hận nhìn nhau
Nhìn cờ mà tủi,
mà sầu, mà thương!
Giá như thêm
chút can trường
Quyết hy sinh
với quê hương cõi bờ
Chết vinh, gục
giữa sân cờ
Còn hơn sống
nhục, bây giờ, tha phương !!!
Xa quê mấy chục
năm trường
Túi cơm giá áo
như phường vô tâm !
Đau thương từng
đợt sóng ngầm
Một mình cay
đắng âm thầm mà thôi
Ơn xưa chưa trả
lại đời
Nghĩa nay càng
thẹn với người nghìn sau
Nước non càng
nghĩ càng sầu
Xót dân nước,
nửa địa cầu vời xa
Đau lòng, ta lại
hỏi ta
Phải làm gì cứu
sơn hà, cứu dân ?
Dân thì khốn
nhục muôn phần
Nước thì cộng
lén chia phân, cống Tàu !
Trên ngai, cộng
hưởng sang giàu
Mặc dân mặc nước
u sầu tái tê ...
Hóa Giang chưa
trọn câu thề
Nên lòng ta vẫn
não nề hờn đau …
Ngô Minh
Hằng
No comments:
Post a Comment