ĐỜI
QÚA ĐAU RỒI MỘT THÁNG TƯ
(Gởi Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam,
mọi lứa tuổi, quốc nội và hải
ngoại)
Từ
độ lênh đênh mấy hướng
trời
Theo
thuyền định mệnh hướng ra khơi
Là
giao mạng sống cho huyền diệu
Cho
rủi cho may của phận người
*
Trời
biển mênh mông lạ lẫm đường
Lại
thêm thịnh nộ của trùng dương
Giọng cười hải tặc, bàn tay máu
Tiếng thét bi ai những đoạn trường
*
Giông bão đưa tàu lạc hướng đi
Dương gian, hỏa ngục khác nhau gì
Ghềnh san hô cũng như hoang đảo
Người chết đau thương, chết dị kỳ!
*
Người sống hai tay níu ván tàu
Nhưng làn sóng dữ xé rời nhau
Bao
ngàn người đã chìm trong biển
Giá
tự do ... trời hỡi ..qúa cao !!!
*
Vì
tự do mà vượt biển đông
Thì
xin ta hỡi, khắc ghi lòng
Rằng
không thể sống miền quê mẹ
Do
cộng hung tàn cướp núi sông
*
Do
cộng đào sâu những oán thù
Bao
người cộng giết chết âm u
Và
bao nhiêu nữa trong lao ngục
Cộng
vẫn trơn môi những mỹ từ
*
Quê
vẫn còn đây những oán hờn
Vẫn
tù vẫn tội, vẫn tai ương
Vẫn
là tàn ác, vô nhân
tính
Aó
đổi phông thay một vở tuồng !
*
Thì tại sao ta hớn
hở về
Khăn điều áo gấm để đau
quê
Xin đừng như những người không
óc
Hãy để quê hương bớt não nề
...
*
Đã
có bao nhiêu kẻ dại khờ
Tin
lời ngon ngọt bước vào mơ
Đến
khi mộng vỡ, đời tan nát
Mà vẫn ngu ngơ, vẫn chẳng ngờ
*
Chú
bác ta đã bị cộng lừa
Thì
ta tránh nhé, dấu chân xưa
Hãy
xin sắt đá, dù dâu biển
Đời
quá đau rồi một tháng Tư !!!
Ngô
Minh Hằng
No comments:
Post a Comment