Thơ THA HƯƠNG
(gởi những ai đã và đang manh tâm theo cộng, phản bội
chính nghĩa Quốc Gia, Dân Tộc, âm mưu làm nhạt nhòa ý nghĩa đau thương của
Ngày Quốc Hận 30/4/1975)
Hỡi ai nằm vũng, trở cờ
Hoặc đi chàng hảng, lập lờ, đỏ đuôi
Nghe rõ nhé, ta, người tị nạn
Nói thẳng băng, không ngán mất lòng !
Kẻ nào mê bọn sò lông
Cứ mê, nhưng chớ lộn sòng, hai mang ...
Đừng đít đỏ đầu vàng, giở quẻ
Người Quốc Gia không để yên đâu
Khi nhìn rõ mặt hồ râu
Người người sẽ đập ma đầu tanh banh !
Như cái đài phát thanh, phát tục
Giòi đỏ lòm lúc nhúc bò ra
Rứa là các bác Quốc Gia
Nêu gương chính nghĩa sáng lòa lửa thiêng
Như Hội Luật,(Gia) tân niên mở tiệc
Tên trở cờ là Nguyễn Vô Liêm
Gian hùng mà tưởng thân yên
Không đâu, người chỉ mặt liền: "cút ngay !
Loài phản phúc bắt tay với cộng
Đến đây chi hở giống bốn chân ?
Đã đi theo đảng vô thần
Thì không được phép dự phần Quốc Gia !"
Tháng Tư Đen, nước nhà đau khổ
Cả miền Nam sụp đổ tang thương
Cộng làm tan nát quê hương
Nay còn đem cả biên cương dâng Tàu
Kìa, viễn ảnh cúi đầu nô lệ
Dưới gót giày đồ tể xâm lăng
Tháng Tư như thế vui chăng?
Mà không Quốc hận, Quốc tang, Quốc gì ?
Chỉ có kẻ vô nghì vô đạo
Mới tính trò trở tráo bất lương
Xóa đi vết tích đau thương
Cộng thù giáng xuống quê hương, đồng bào
Để lớp trẻ không sao thấy được
Rằng cộng thù cướp nước giết dân
Cộng lừa mị, cộng vô thần
Chui vào tôn giáo đi chân hai hàng
Để lật lọng cờ vàng cờ đỏ
Mở hội này, tiệc nọ tháng Tư
Tưởng che được mắt người ư ?
Không đâu, người thấy rõ như ban ngày !
Lằn ranh Quốc - Cộng không ngay
Ai ơi, có bụng gian này, chừa đi !
Muốn mình chẳng bị khinh khi
Tông đường không nhục, chớ đi hai hàng !
Muốn mình chẳng bị khinh khi
Tông đường không nhục, chớ đi hai hàng !
Tha Hương
No comments:
Post a Comment