KHÓC NGƯỜI ĐÁY
BIỂN
(Viết để
khóc cho mình và cho những thuyền nhân
kém may
mắn trên đường vượt biển tìm Tự Do sau 1975)
Tháng Tư ra biển khóc người
Oan hồn hỡi, đáy trùng khơi, xin
về
Biển chiều vàng ánh tà huy
Dài tay sóng níu bước đi vô
hồn
Đứng trên bờ đá cô đơn
Khóc người bằng tiếng thơ buồn
xót xa
Ai hay đáy biển là nhà
Máu pha lệ hận chan hòa đại
dương
Thịt da nát dưới bạo cuồng
Ngàn trang huyết sử bên đường tử
sinh!
Mắt buồn nhìn sóng biển xanh
Thấy sương khói vẫn vô tình khói
sương
Mà lòng đòi đoạn đau thương
Xót người đáy biển đoạn trường
chưa nguôi
Tháng Tư ra biển khóc người
Hiển linh,chứng giám đôi lời thơ
đau
Tôi viễn xứ, người biển sâu
Chung hồn lưu lạc, chung sầu quê
hương
Người trên sóng nước trùng
dương
Tôi khung cửa hẹp gió sương bốn
mùa
Bóc tờ lịch. Lại Tháng Tư !
Đau tình sông núi, làm thơ khóc người
Người vùi xương trắng biển
khơi
Còn tôi sống kiếp dân Hời vì ai
?
Ngô
Minh Hằng
No comments:
Post a Comment