XỨ MỸ TỰ DO MÀ
Có người quen gởi cho người viết một bài có tiêu đề là " Thuyền phó tàu Titanic cũng tiết lộ bí mật chưa ai biết" Đọc bài này, người viết thấy buồn cho sự sa sút đạo đức và băng hoại tình người nói chung trên thế giới và riêng VN thì...thật là xấu hổ cho những ai còn biết trọng đạo làm người.
Từ năm 1912, thời điểm tàu Titanic
bị chìm đến năm 1975 là 53 năm, nửa thế kỷ.
Ngày 15/4/1912 Tàu Titanic chìm.
Trong cái chết của 1514 người, có những người vợ từ chối cơ hội
được sống để cùng chết bên chồng. Có người chồng
phải đánh cho vợ ngất đi để đưa vợ đến tàu cấp
cứu chỉ vì người vợ không chịu xuống tàu, bỏ chồng ở lại. Có
người phụ nữ đã bước trở lên tàu Titanic để nhường sự sống của
chính mình cho một người phụ nữ khác khi người phụ nữ này
bồng hai đứa con lên thuyền cấp cứu nhưng thuyền không còn chỗ cho
người mẹ. Thấy thế, người phụ nữ kia đã tự động đứng
lên và nói: "Xuống đi, bọn trẻ không thể
không có mẹ."
Có người đàn
ông giàu có, quyền lực đã đem đặc ân được sống mà
thuyền trưởng đặc biệt dành cho để ông tặng lại một bé gái. Và có
cả người đàn ông giàu có khác, chọn cho mình CÁI CHẾT CỦA
MỘT QÚY ÔNG trong bức thư viết vội cho vợ trước khi
tàu chìm:
"Anh sẽ không chiếm bất kỳ một chỗ
nào của phụ nữ và trẻ em trên thuyền cứu sinh mà sẽ đứng trên boong tàu. Anh sẽ
không chết như một con vật, mà sẽ ra đi như một quý ông chân chính".
"Anh sẽ không chết như một con vật, mà sẽ
ra đi như một quý ông chân chính".
Ôi, mạng sống qúi vô cùng vì ai
cũng chỉ có một đời để sống. Vậy mà trong lúc thập tử nhất
sinh, trong sự chọn lựa giữa sống và chết, người ta đã tặng sự
sống duy nhất của mình cho người khác. Thật là một sự hy sinh vô
cùng cao cả trong tình người. Chỉ có 1514 người mà có biết bao
tấm gương tuyệt mỹ. Nhưng đó là năm 1912 và chuyện xảy
ra cũng không tại Việt Nam.
Ở đây, người viết chỉ nhắc lại
hình ảnh có thật, tại Saigon mà người viết được mục
kích trong đời sống mà thôi. Đó là cuối tháng Tư năm 1975, ở
bến Bạch Đằng. Trong những ngày 28 - 29 -30 /4 / 1975, bến
Bạch Đằng người đông như kiến. Đủ mọi thành phần và đủ
mọi hạng tuổi. Họ sợ sự tàn ác vô nhân tính của VC nên
tìm cách ra khỏi VN. Trong cảnh đi tìm đời sống tự do không cộng
sản ấy, nhiều người, nhất là đàn ông con trai, tranh sống với đàn bà
con nít, họ vì mạnh khoẻ hơn lại không vướng bận trẻ con nên họ đã
chen lấn, trèo đạp cả lên đầu lên mặt những bà mẹ, những đứa
trẻ con để cố leo lên tàu. Có kẻ cầm chân người phía trên kéo
xuống để mình được vượt lên.
Hôm nay, ở Mỹ, năm 2017, sau thời
gian dài tị nạn ở một xứ văn minh nhất nhì thế giới, người VN đã
hội nhập với quê hương mới nhưng chúng ta đã học đượ̣c gì ở thế
giới văn minh này?
Trong bài viết không hề dự
định mà chỉ viết vì cảm xúc khi đọc về những sự
hy sinh cao cả, đầy tình nhân loại trên con tàu
Titanic, người viết không nói về những người Việt nam của thế hê
thứ hai hay thứ ba mà chỉ nói đến thế hệ thứ nhất, những người đã
trưởng thành trước 30/4/75 tại VN. Trong số những người trưởng thành
ấy, có người đã biết kéo phụ nữ trẻ em xuống, dẫm đạp lên đầu
lên mặt họ để tìm chỗ vượt thoát CS cho riêng mình !
Bốn mươi hai năm sau, hôm nay,
những người đàn ông VN này ít nhất là trong tuổi 60 - 70 và cao
hơn. Dĩ nhiên là có một số người lương hảo, chịu khó làm ăn tử
tế và may mắn trở thành giàu có, khá giả, được đồng hương
và những người bản xứ vị nể. Nhưng cạnh đó cũng không hiếm những
người đàn ông từ ngày sang đến đây, bất kể diện gì, không một ngày
đi làm mà chỉ tháng tháng trông chờ vào tiền cấp dưỡng bịnh tật.
Họ được ăn no, được nhà ở, được săn sóc thuốc men, thế là họ chẳng
phải bận tâm đến cơm áo gạo tiền nên họ có đời sống rất nhàn.
Các cụ xưa đã có kinh nghiệm
nên dạy rằng " nhàn cư vi bất thiện". Các
cụ nói thật không sai. Chứng minh, chỉ nhìn trên các Diễn Đàn người
Việt thì biết ngay thôi. Trên DĐ, phần nhiều là các đấng mày râu tham
dự. Có những ông rảnh rỗi, suốt ngày nằm mai phục và sẵn
sàng trong thế tấn công. Lại có cả những ông cảm thấy mình không có
dũng khí của đàn ông bèn mượn một cái vỏ đàn bà để rúc vào, nằm
trong đó phóng chưởng ra cho an toàn và hấp dẫn. Nhưng dù họ hiện
nguyên hình là "những đấng mày râu" hay vì thiếu can đảm mà
đi mượn oai đàn bà thì mục đích của họ vẫn chỉ là tấn công bất cứ
ai nói gì không như ý họ. Phụ nữ cũng tham dự DĐ. Họ tham
dự để viết, để đọc để chia sẻ kinh nghiệm và học hỏi,
ít ai có chủ đích tấn công người khác, trừ một vài cá
nhân, một vài trường hợp được VG thuê mướn để đánh phá người
quốc gia, hoặc vì tâm lý dồn nén, bịnh hoạn, có tật thích
ăn nói dung tục, ham gây sự, chửi bới, khích bác tha nhân, xúc phạm
đến cả những hình tượng thiêng liêng thì không kể.
Đa số các vị trên DĐ, cả hai
phái, nhiều vị đã có lòng lại có tầm nhìn xa hiểu rộng, vì
xót xa quê hương dân tộc trước những tàn ác, bất công của
CSVN mà lên tiếng đấu tranh. Ngôn ngữ, thái độ của họ lịch lãm,
chứng tỏ họ có một nền căn bản giáo dục gia đình đáng qúy. Nhưng
cũng trên DĐ, có những nhân vật vỗ ngực mình người Quốc gia, học
giỏi tài cao, huênh hoang tự nhận ta chống cộng nhưng lại
tụ bày họp đảng, tìm người chống cộng mà phang, lôi những thiếu
sót của hai chế độ VNCH ra làm đề tài để công kích, biếm
nhẽ. Họ lấy thịt đè người để bịt miệng, chửi phủ đầu để che
giấu sự thật, lấy gian dối để lừa bịp, hoả mù và binh vực phe
đảng. Họ càng không ngại ngần dùng những thủ đoạn dù đê tiện
để đánh đồng giữa những kẻ ĐỘI LỐT TÔN GIÁO
và TÔN GIÁO để làm lý do tấn công, phỉ báng, miệt
thị những người lên tiếng công chính khi những vị này dũng
cảm tố giác sự xảo trá, lừa bịp của những con buôn chính
trị đứng sau hậu trường giật giây, đạo diễn. Họ tự nhận
họ chống cộng, đòi quyền dân chủ cho VN nhưng chính họ
lại áp dụng sách lược độc tài ngay trên nước Mỹ.
Họ muốn người khác phải tung hô kẻ họ tung hô, dù kẻ
đó có tư tưởng và hành vi đi ngược lại nguyện vọng của quốc
gia dân tộc và của những nạn nhân CS. Chẳng rõ là
họ đã không hiểu ý nghĩa tốt đẹp của chữ TỰ DO NGÔN
LUẬN thật sự hay họ cố tình không hiểu để giả mù
sa mưa, để áp dụng chiến thuật "Tự Do Ngôn Luận" không
khác kiểu VC áp dụng ở VN với đồng bào VN một chút
nào. Trên xứ sở văn minh, TỰ DO NGÔN LUẬN
không có nghĩa là khi người không nói theo ý mình, không làm theo điều
mình mong muốn thì mình được quyền tự do vu khống thóa mạ phỉ báng
chụp mũ người. TỰ DO NGÔN LUẬN cũng không có
nghĩa là được quyền ngậm máu phun người, là bịa chuyện đời tư của
người tung lên mạng với ý đồ hỏa mù, bôi bẩn danh tính họ. Những
hành vi này vi phạm trầm trọng cả hai mặt pháp lý và đạo lý của
con người và nó ác độc giống y nghị quyết 36 của VC mà những tên VG
và VC nằm vùng đã và đang áp dụng tại hải ngoại. Lại nữa, về
mặt chính trị, đem những thủ đoạn tàn độc này đánh phá những người
chống cộng trung kiên thì có khác gì tiếp tay VC tiêu diệt tiềm năng
chống cộng của người QG tại hải ngoại và giúp VC triệt hạ
người nào khi chúng cần triệt hạ? Vị dụ, như bà Cát Hanh Long,
một người đã đóng góp bao nhiêu tiền bạc cho Hồ Chí Minh, nhưng khi
cần triệt hạ bà, HCM đã ném đá giấu tay, cho tay sai dựng đủ
tội để đấu tố, giết chết người đã gia ơn cho hắn.
Trên Diễn Đàn, khoảng 15 đến
20 năm nay, tức là sau ngày Mỹ bang giao với CSVN, ai có lòng với
quê hương, có sự hiểu biết, nhất là phái nữ mà lên tiếng đóng
góp trong công cuộc đấu tranh chống cộng, không sớm thì muộn, thế
nào cũng bị một số các "đấng mày râu", và những kẻ
tự nhận mình là người quốc gia chống cộng, nằm phục
kích trên các DĐ, sẵn sàng hợm hĩnh, hối hả, hăm
hở, hùng hổ, hống hách, hung hăng, binh bậy nói càn, xúm
vào đánh hội đồng để mong tiêu diệt tiếng nói từ những tấm
lòng yêu quê hương chân thành mà nói lời công chính. Người viết biết
rõ việc này vì chính người viết đã là một trong những nạn nhân
bị các "đấng mày râu" và những kẻ tự nhận
mình là người quốc gia chống cộng, dùng nghị quyết 36 đánh phá
tàn nhẫn mười mấy năm dài chỉ vì "tội" làm thơ chống cộng
nhưng lại không làm thơ theo "đơn đặt hàng" của thủ lãnh một
đảng kia.
Vui nhỉ, đàn ông VN sao bây giờ, sau
1975 lại có loại thích chửi đàn bà đến thế?. Họ là ai, là thành
phần nào mà thuần thạo dùng miệng phun ra những câu vô cùng
thô bỉ, dơ bẩn, dối gian, vô giáo dục để vu cáo và chửi
đàn bà mà quên rằng mẹ họ, bà nội bà ngoại họ là đàn bà. Vợ họ,
con gái, em gái, chị gái họ cũng là đàn bà. Sau khi họ
chửi, các bà có tư cách và tự trọng thường không trả lời.
Tội nghiệp họ qúa, họ không biết thế là họ bị các bà khinh bỉ,
nhờm tởm mà lại nghĩ rằng các bà sợ họ nên họ tiếp tục
vâng "lệnh trên" xúm nhau khoe tài chửi tiếp. Chửi đàn
bà có lẽ là một thứ "vinh dự" và thoả mãn tâm lý
bịnh hoạn của loại đàn ông nhàn cư, thiếu tự tin, tự trọng và
vô giáo dục nên họ mới hăm hở xúm vào, mồm miêng tèm lem
đủ câu dơ dáy, gian ngoa, bịa đặt, thi nhau chửi từ năm
này qua năm khác không cần nghỉ xả hơi. Chửi đến nỗi họ trở thành "tỏ mặt
vang danh" trên khắp các DĐ làm những người lương hảo
và các đấng mày râu chân chính ớn qúa, không dám tiếp
xúc. Giá mà họ cũng tấn công VC, tấn công những tên nằm vùng,
những kẻ tay sai dùng nghị quyết 36 để ném đá giấu tay, phá hoại
người quốc gia như thế thì phúc cho tổ quốc và dân tộc
VN biết nhường nào !!!
Thì ra đàn ông có nhiều loại
đàn ông và đàn bà cũng có nhiều loại đàn bà. Các cụ dạy ta chọn
bạn mà chơi là vậy đó. Đàn ông mà đi khoe tài khoe giỏi, tranh
hơn tranh thua và nhất là đi tìm đàn bà để...lăng
mạ thì có vinh dự chi đâu nhưng thôi, cũng là lẽ
thường tình vì giống vật cũng có khuynh hướng ấy. Hãy xem, bé
nhỏ và tầm thường như con gà trống, khi muốn con mái chú ý, gà
trống ta cũng vỗ cánh gáy vang và có khi còn hào sảng đem tặng
cô gà mái con giun, hạt thóc làm quà. Cũng
may, loại đàn ông đã không có đủ khí phách, hào kiệt để
nhường sự sống vô giá của mình cho đàn bà như quí ông trên tàu
Titaníc, lại cũng không có cái hào sảng như con gà trống tặng quà
cho gà mái nhưng lại có đủ cái sân si tranh "tài" với đàn bà và xúm nhau vào tháng này qua năm khác tung hứng, thi
nhau chửi đàn bà như ta đã thấy trên DĐ thì cũng không nhiều
lắm. Nhưng không sao, họ, những "bậc mày râu" ấy, những
người mượn oai đàn bà ấy "không muốn chết như một quý ông
chân chính mà lại thích chết như một con vật," thì cứ tự nhiên. Xứ
Mỹ TỰ DO mà.
Ngô Minh Hằng
From: langpham5@gmail.com
To: VT-NTH-Nhatrang@yahoogroups.com, NTHNT@yahoogroups.com
Sent: 8/2/2017 2:18:05 A.M. Central Daylight Time
Subj: Fwd: Thuyền phó tàu Titanic cũng tiết lộ bí mật chưa ai biết!
To: VT-NTH-Nhatrang@yahoogroups.com, NTHNT@yahoogroups.com
Sent: 8/2/2017 2:18:05 A.M. Central Daylight Time
Subj: Fwd: Thuyền phó tàu Titanic cũng tiết lộ bí mật chưa ai biết!
Xin kính chuyển.
LTPP
Giấu kín nửa đời người, cuối cùng thuyền phó tàu Titanic cũng tiết lộ bí mật chưa ai biết!
Những câu chuyện trên chuyến tàu định mệnh Titanic năm nào đã được phó thuyền trưởng Charles Lightoller tiết lộ sau hơn nửa cuộc đời giữ kín.
·Năm 1912, cả thế giới chấn động trước tin tàu Titanic gặp nạn. Suốt một thời gian dài sau đó, giai thoại về con tàu cùng những vị khách xấu số trên đó đã trở thành cảm hứng của không ít tác phẩm văn học và điện ảnh thời bấy giờ.Vậy nhưng, những tác phẩm nghệ thuật ấy mới chỉ được xây dựng thông qua cảm quan cá nhân của tác giả.Ít ai biết rằng, những câu chuyện thực sự phía sau con tàu mang tên Titanic còn bi thương và cảm động hơn nhiều so với các thước phim trên màn ảnh nhỏ.Từ bỏ cơ hội được sống để cùng nhau bước vào cõi vĩnh hằngSau đêm định mệnh ngày 14, rạng sáng ngày 15/4/1912, trong số các hành khách đi trên con tàu Titanic, con số sống sót ghi nhận được chỉ có 710 người, còn 1514 hành khách xấu số khác hoặc là đã mất tích, hoặc đã xác nhận thiệt mạng.Khi ấy, phó thuyền trưởng Charles Lightoller (38 tuổi) là người cuối cùng lên thuyền cứu sinh, cũng là người có chức vụ cao nhất trong đội ngũ thuyền viên làm việc trên tàu Titanic may mắn còn sống sót.Chân dung Charles. (Ảnh: nguồn Internet).Sau nửa đời chôn giấu những ám ảnh về đêm định mệnh ấy, trong những năm cuối cùng, Charles đã viết 17 trang hồi ức thuật lại chi tiết nhiều mẩu chuyện xảy ra trong đêm gặp nạn của con tàu Titanic."Đối mặt với sự thật là con tàu sắp chìm, thuyền trưởng đã phát thông điệp ưu tiên cho phụ nữ cùng trẻ em xuống thuyền cứu sinh. Trước lời đề nghị ấy, không ít hành khách chẳng mảy may lay động, vì họ không muốn chia cắt cùng thân nhân của mình.Khi đó, tôi ra sức hét lớn: 'Phụ nữ và trẻ em hãy tới đây!' Nhưng tôi thấy nhiều người không tình nguyện từ bỏ người thân để nhìn phụ nữ và trẻ em bước lên thuyền cứu sinh…"Nhắc về những ký ức trong đêm hôm đó, Charles vẫn không khỏi cảm thán:"Chỉ cần tôi còn sống, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được cái đêm ấy…"Cũng theo hồi ức của Charles, khi chiếc thuyền cứu hộ thứ nhất được hạ xuống, ông có hỏi một phụ nữ đang đứng trên boong tàu có tên là Straw rằng:"Quý bà có muốn cùng tôi lên chiếc xuồng cứu nạn kia hay không?" Điều khiến Charles không ngờ là bà Straw cương quyết lắc đầu và đáp: "Không, tôi nghĩ rằng ở trên tàu vẫn tốt hơn".Bấy giờ, chồng của Straw hỏi: "Vì sao em không muốn lên thuyền cứu nạn?" Straw mỉm cười: "Không, em chỉ muốn ở bên anh".Từ đó về sau, Charles vĩnh viễn không còn được nhìn thấy đôi vợ chồng ấy, nhưng câu chuyện về tình yêu của họ chưa bao giờ phai nhạt trong ký ức Phó thuyền trưởng…Những câu chuyện cảm động về tình yêu trên chuyến tàu định mệnh năm nào đã trở thành nguồn cảm hứng viết nên nhiều tác phẩm nghệ thuật.(Ảnh trong phim Titanic).Tấm lòng cao thượng của tỷ phú giàu nhất thế giớiTrong những thập kỷ đầu năm 1900, Astor đệ tứ (John Jacob Astor IV) đã liên tục giữ danh hiệu người giàu nhất thế giới.Và khi chuyến hành trình của Titanic được bắt đầu, ông đã không ngần ngại chi một khoản tiền khổng lồ để đưa vợ mình đi nghỉ trên con tàu sang trọng ấy mà không biết rằng bi kịch đang chờ họ ngay trước mắt…Trong đêm Titanic gặp nạn, ở vào khoảnh khắc những chiếc thuyền cứu sinh được thả xuống, Astor đã đưa người vợ mang thai 5 tháng của mình lên thuyền.Sau đó, ông đứng ở boong tàu cùng chú chó trung thành bên cạnh, châm một điếu xì gà, nhìn chiếc thuyền cứu hộ cuối cùng đang dần khuất xa và nói lớn: "Anh yêu em!"Với quyền lực và số tài sản của mình, Astor từng được Phó thuyền trưởng Charles đặc biệt dành một vị trí trên chiếc thuyền cứu sinh đầu tiên. Nhưng ông đã cự tuyết một cách cương quyết và nói: "Đây chính là giải pháp mà tôi thấy hợp lý nhất".Sau đó, người đàn ông giàu nhất thế giới ấy đã đem tặng vị trí của mình cho một bé gái người Ireland.Vài ngày sau tai nạn, vào một buổi sáng sớm ở Bắc Đại Tây Dương, thuyền viên đã phát hiện thi thể của Astor đệ tứ. Khi đó, phần đầu của ông thậm chí đã biến dạng vì bị ống khói của con thuyền đè vào…Vì người thân mà kiên cường chiến đấu, đó chính là lựa chọn duy nhất của một người đàn ông vĩ đại.Tài sản của Astor thậm chí có thể mua được tới 10 chiếc tàu Titanic, nhưng trong giây phút sinh tử kia, ông lại không hề trốn chạy mà tìm cách để bảo vệ phái yếu và gia đình của mình cũng như dành cơ hội cho người khác. (Ảnh: Nguồn Internet).Mong muốn "ra đi như một quý ông" của trùm ngân hàng nổi danhCũng trên chuyến tàu định mệnh ấy, ông trùm ngân hàng nức tiếng một thời là Guggenheim ở vào thời điểm nguy nan vẫn vận trên mình bộ lễ phục đắt tiền và thản nhiên nói: "Ta phải chết sao cho đáng mặt một quý ông".Trong bức thư viết vội gửi cho vợ mình trước khi tàu chìm, Guggenheim bày tỏ:"Anh sẽ không chiếm bất kỳ một chỗ nào của phụ nữ và trẻ em trên thuyền cứu sinh mà sẽ đứng trên boong tàu. Anh sẽ không chết như một con vật, mà sẽ ra đi như một quý ông chân chính".Tình vợ chồng "đến lúc chết không rời xa" của người sáng lập bách hóa MacyCũng trong đêm định mệnh ấy, người giàu thứ hai thế giới và cũng là nhà sáng lập thương hiệu bách hóa Macy nổi tiếng, ông Isidor Straus đã hết lòng khuyên vợ mình bước lên chiếc thuyền cứu sinh số 8.Nhưng mọi nỗ lực của ông đều không thành, bởi phu nhân Ida Straus đã dứt khoát cự tuyệt: "Bao nhiêu năm qua anh đi đâu em luôn theo đó, em sẽ đi cùng anh đến bất kỳ nơi đâu anh muốn".Người phụ trách chiếc thuyền cứu sinh ấy cũng đã dành một vị trí tốt cho quý ông đại gia này và ra sức thuyết phục: "Tôi tin rằng sẽ không có ai phản đối một người lớn tuổi như ngài xuống thuyền cứu hộ".Nhưng Straus chỉ nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không bước xuống thuyền cứu sinh như những người đàn ông khác".Và sau nhiều lần thuyết phục vợ không thành, người đàn ông 67 tuổi ấy đã nắm tay phu nhân 63 tuổi của mình, tập tễnh đi tới boong tàu và ngồi xuống ghế, bình thản chờ đợi thời khắc sinh tử.Ngày nay, tại Bronx thuộc New York (Mỹ), một đài tưởng niệm những cặp vợ chồng qua đời cùng nhau trong thảm họa Titanic đã được dựng nên và khắc trên mình dòng chữ: "Nước biển dù nhiều tới đâu cũng không thể nhấn chìm được tình yêu".Bức ảnh chụp cuối cùng của vợ chồng Straus trước tai nạn Titanic. (Ảnh: Nguồn Internet).Và còn nhiều câu chuyện cảm động khác...Chuyến tàu này còn chở theo đôi vợ chồng mới cưới là Astrid Pasi và Reta Pasi trên hành trình đi nghỉ tuần trăng mật. Khi con tàu sắp chìm, cô Reta Pasi một mực ôm chặt chồng mới cưới và từ bỏ cơ hội xuống thuyền cứu sinh một mình.Chồng của Reta đã bất đắc dĩ phải đánh bất tỉnh vợ rồi lặng lẽ đưa cô xuống thuyền. Sau khi tỉnh lại, Reta mới bàng hoàng phát hiện sự thật.Từ đó về sau, cô không hề tái hôn với người đàn ông khác và dành nửa đời còn lại để tưởng nhớ người chồng của mình.Trên con tàu mang tên Titanic năm ấy, một doanh nhân người Pháp là Navratil đã dùng những nỗ lực cuối cùng để đưa 2 người con của mình lên thuyền cứu sinh và nhờ các phụ nữ trên đó chăm sóc, còn bản thân thì ngồi lại nơi boong tàu.Sau khi may mắn thoát nạn, hai người con của Navratil đã được báo chí khắp thế giới đăng ảnh và nhanh chóng gặp lại mẹ của mình. Nhưng nỗi đau mất cha và những ám ảnh về đêm định mệnh ấy mãi mãi khó có thể nguôi ngoai trong họ."Cô nhi Titanic" là bức ảnh chụp lại chân dung của Edmon cùng Michel, hai con của doanh nhân Pháp quốc may mắn sống sót sau tai nạn. (Nguồn: Internet).Trong cuộc phỏng vấn những người sống sót sau tai nạn tại Thụy Sĩ, một quý bà tên Smith đã không kìm nén được xúc động khi chia sẻ về sự hy sinh của một người mẹ vô danh."Tôi bế hai con của mình và đưa chúng lên thuyền cứu sinh. Nhưng vì thuyền đã quá đông, tôi không thể lên được nữa. Khi ấy, một người phụ nữ đã đứng dậy nhường chỗ và giúp tôi xuống thuyền rồi nói lớn: ‘Xuống đi, bọn trẻ không thể không có mẹ…".Người phụ nữ vĩ đại ấy chẳng hề để lại tên tuổi. Để ghi nhớ sự hi sinh cao thượng ấy, một tấm bia tưởng niệm người mẹ vô danh đã được dựng nên.Chuyến tàu Titanic năm nào còn chở theo nhiều nạn nhân khác trong chuyến hành trình định mệnh của mình như tỷ phú Acid, nhà báo William.T Stead, thiếu tá pháo binh, kỹ sư nổi tiếng…Những con người ấy đề đã từ bỏ việc xuống thuyền cứu sinh của mình để dành cơ hội sống cho nhiều phụ nữ nông thôn nghèo và trẻ em.Hơn 50 nhân viên phục vụ trên con tàu Titanic đều đã tử nạn, duy chỉ có Phó thuyền trưởng Charles may mắn còn sống sót.Trong hồi ức của Charles, vào 2h sáng ngày xảy ra tai nạn, thuyền trưởng John Phillip nhận được điện báo thúc giục ông rời tàu và chạy trốn.Nhưng thay vì làm như vậy, vị thuyền trưởng ấy vẫn bình tĩnh ngồi trong khoảng điều khiển, không ngừng nhấn nút điện báo phát đi thông điệp "SOS" và giữ nguyên tư thế ấy cho đến phút cuối cùng.Chân dung thuyền trưởng Edward John Smith - người giữ vị trí thuyền trưởng tàu Titanic. (Ảnh: Nguồn Internet).Vào năm 1912, trước tượng đài tưởng niệm các nạn nhân trên tàu Titanic, người đại diện công ty vận tải biển White Star Line đã phát biểu trước báo chí:"Không có bất kỳ luật lệ nào ép buộc những người đàn ông phải phải dành ra những hy sinh lớn như vậy. Hành động của họ xuất phát từ sự kiên định mà phái mạnh dành để bảo vệ phái yếu. Đó chính là lựa chọn của họ".Trong tác phẩm mang tên "Unsinkable", tác giả Danielle Allan Butler cũng cảm thán: "Trách nhiệm quan trọng hơn so với mọi thứ khác. Đó chính là điều mà họ được thụ hưởng bởi nền giáo dục ngay từ khi còn nhỏ".Đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, tất cả mọi thứ giữa chúng ta đều trở nên ngang hàng. Ở vào thời khắc ấy, gia tài bạc triệu hay quyền lực tối cao cũng chẳng còn mang ý nghĩa vốn có.Nếu một tỷ phú lại tình nguyện buông tay vợ mình, liều mạng chen chúc lên chiếc thuyền cứu sinh đầy phụ nữ và trẻ em chỉ để ôm tiền của sống nốt nửa đời còn lại, liệu cuộc sống ấy có thực sự còn ý nghĩa?Có lẽ, nếu sự thực diễn ra như vậy, chúng ta đã chẳng có nhiều câu chuyện cảm động về con tàu Titanic tới thế.Khi đuôi con tàu bắt đầu chìm xuống nước, ở vào giây phút sinh ly tử biệt, câu nói người ta hét lên trong thảng thốt không phải là tiếng kêu cứu mà là thông điệp ngắn ngủi nhưng ý nghĩa: "I love you".Hãy tin rằng, cho dù đứng trước hiểm nguy hay bất kỳ khó khăn gì trên cuộc đời này, những người yêu nhau chân chính sẽ không bao giờ buông tay…
No comments:
Post a Comment