QUÊ
HƯƠNG
Quê hương là
gì hở đảng ?
Khi mà đảng
giết tin yêu
Nếu quê là
"vòng tay ấm"(1)
Sao dân bỏ nước, đi liều ???
Quê hương:
đảng giăng bẫy mật
Cho dân chết
đứng từng ngày
Quê hương
đảng gieo độc chất
Trồng người
từ tuổi thơ ngây !!!
Quê hương là
nơi đảng giết
Máu dân nhuộm
đỏ cánh đồng
Đầu dân đảng
bêu trên cọc
Xác dân đảng
dấp bờ sông !
Quê hương :
nhà tù lớn nhỏ
Khắp cùng
thành thị, thôn trang
Quê hương :
lá cờ màu đỏ
Đảng gieo
tang tóc kinh hoàng !
Quê hương xưa
là tổ ấm
Nhưng nay
đảng phá tan tành
Đảng
cắt Nam Quan, Bản Giốc
Dâng cho Tàu
cộng, đàn anh!
Quê hương:
nghẹn ngào tiếng nấc
Của bao thế
hệ lương dân
Đảng chưng
chiêu bài, quỉ thuật
Đảo điên,
lừa mị, vô thần !!!
Quê hương:
đỉnh cao tham nhũng
Giết dân,
cướp đất, cướp nhà
Đảng ngự
thành đô, nhung gấm
Xua dân núi
thẳm rừng xa!
Quê hương:
đảng làm băng hoại
Lưu manh, đủ
kiểu bụi đời
Ai yêu giang sơn, chủng loại
Nhà tù, đảng
nhốt khơi khơi...
Quê hương:
đảng trừ tôn giáo
Sống còn, chỉ
đạo quốc doanh
Đảng viên
khoác màu áo đạo
Rồi đi truyền
tụng vô thần!
Quê hương:
lớp người tuổi trẻ
Đảng đè chìm
bóng tương lai
Cho dân sống
bằng bánh vẽ
Cho người mai
một đời trai !
Quê hương:
còn hang bắc pó
Và còn xác
qủi ba đình
Đời còn đau
thương khốn khó
Nước còn quằn
quại, điêu linh
Đảng khoe
đồng xanh, cỏ ngọt
Manh tâm
chiêu dụ đàn bò
Đảng luyện
cho bày vẹt hót
Những điều
gian dối quanh co!
Vẹt bảo: "quê hương phải
nhớ"
Về nguồn như
trẻ về nôi!
Vẹt bảo: "quê
hương có một"
Đô la phải đắp, phải bồi
Nghĩa là đem
đô dâng đảng
Có tiền, đảng
sẽ dài ngôi
Yêu nước là yêu đảng, bác
"Nếu không,
lớn chẳng thành người !!!"
2004
1. thơ Đỗ Trung Quân
No comments:
Post a Comment