TỈNH GIỮA CƠN SAY
(tặng
bằng hữu trong bữa tiệc chiều ngày 7 tháng 10 năm
2007)
*
Ta mời
nhau chén rượu đầy
Uống
quên hệ lụy, uống say một lần
Đắng
cay, quên cuộc phù vân
Bôn ba
quên những dấu chân lạc loài
Quê
hương đã mất về ai
Cuộc
đời thì lại ra ngoài tầm tay !
Lòng
người đen trắng đổi thay
Có đâu
như biển mà đầy những trăng
Chao
ơi, đời lắm bất bằng
Cờ chưa
khan nước đã rằng thua cay !
*
Nâng ly
rượu đắng ....ô hay ...
Cớ sao
nước mắt rơi đầy xuống ly ?
Say đi
...thôi, cứ say đi ...
Gác câu
thế sự lo chi chuyện đời
Bàn tay
khôn kín mặt trời
Đành
xin vuốt mặt làm người vô duyên !
Quê
hương dù lắm oan khiên
Nhưng
giang sơn chẳng là riêng của mình !
Cớ chi
trách nhiệm, hy sinh
Ghé vai
gánh lấy bất bình vào thân ?
Thôi,
ai khanh tướng, công thần
Và ai
cứu nước, cứu dân, xin mừng
Cuộc
chơi vốn đã cạn lưng
Nay xin
an phận, ta dừng lại thôi !
Nhỏ
nhoi cánh én bên trời
Muốn
đem xuân đến cho đời nhưng xa!
*
Kìa,
như ai đến thăm ta ....
Màu
xanh áo trận nhạt nhoà máu loang
Nhìn
ta, Người khẽ cười khan
Nhìn
người, ta chợt bàng hoàng phút giây ...
Người
rằng: Tỉnh lại, đừng say
Tỉnh mà
rửa nhục cho ngày Ba Mươi !
Nếu ai
cũng nghĩ như ngươi
Quê
hương, dân tộc, mấy người tân toan ???
Túi
cơm, giá áo, cầu an
Sống mà
như thế chỉ làm đời dơ !
Quê
hương đang đợi, đang chờ
Hãy mau
xoay chuyển cuộc cờ nước non
Cùng
đời, dâng tấm lòng son
Trăm
năm sử sách để còn thơm ghi
Núi
sông chẳng của ai, vì
Của
chung, nên phải góp đi, phần mình !
Nếu như
ngại khó, làm thinh
Bội ơn
cha mẹ phụ tình kiếm cung
Không
tròn tránh nhiệm núi sông
Thì sao
xứng đáng mà mong nhìn đời ???
Sống
cho ra một con người
Khi quê
gọi, phải đáp lời có ta!
*
Nói
xong, mây trắng, Người xa
Trông
theo, đôi mắt ta nhoà lệ cay
Chớp
đâu chợt lóe ngang mày
Và ta
tỉnh giữa cơn say mịt mùng
Cảm ơn
giấc mộng vô cùng.....
Ngô
Minh Hằng
2007
No comments:
Post a Comment