Thursday, July 12, 2012

VÁ CỜ




Em vá đấy ư ... Lá cờ tổ quốc ...
Lá cờ vàng tôi trọn kiếp yêu thương
Ðời tị nạn ôm nỗi hờn mất nước
Còn chỉ lá cờ ... hình ảnh quê hương !
Còn chỉ lá cờ, hồn thiêng sông núi
Dẫu rách bươm đầy dấu tích oan hờn
Nhìn em vá cờ, lòng tôi buồn tủi
Thương quá cờ vàng, xót quá giang sơn ...
Em vá cờ vàng, vá từng vết chém
Vết chém đau thương của bạn - của thù
Ðường chỉ, mũi kim làm tôi bỗng nghẹn
Tôi lại trách mình, một kẻ thất phu !
Tôi lại trách mình hèn hơn giun kiến
Không dám dấn thân lấy lại cõi bờ
Rồi tôi hỏi mình có còn nguyên vẹn
Tổ quốc trong tim và một màu cờ ?
Còn danh dự, còn tự hào, trách nhiệm
Của một người trai mang nợ kiếm cung ...
Hay đã quên rồi quê hương cộng chiếm
Và mặc muôn dân dâu biển bão bùng???
Không, không thể!  khi sơn hà nguy biến
Ta, công dân, bổn phận phải chu toàn
Chỉ mặt độc tài, chung  lời "quyết chiến"
Như Diên Hồng muôn trước đã danh vang !
Không, không thể, biển kia rồi sóng vỡ
Cuốn phăng đi bao ác độc tham tàn
Hỏa sơn kia rồi nổ tung biển lửa
Cho hương hoa lài thơm ngát Việt Nam ...
Vá tiếp đi em. Rồi đêm sẽ cạn
Rồi đến giờ, trời sẽ phải bình minh
Lá cờ vàng sẽ lành từng vết đạn
Mừng một quê hương dân tộc vươn mình ...
Ngô Minh Hằng

Wednesday, July 11, 2012

GIÁ CỦA TỰ DO



GIÁ CỦA TỰ DO
(Gởi về quê hương và dân tộc Việt Nam tôi với tất cả đợi chờ và hy vọng ) 


Ðể có những ngày ở đất Tự Do
Nhờ canh bạc đặt bằng mạng sống chính mình mà tôi thắng được
Dù cơm áo lấy sau đắp trước
Nhưng tôi vui vì tôi được làm người
Những chiều vàng nhìn mây trắng xa trôi
Nhìn bày chim gọi nhau về tổ
Tôi nhớ quê, thương dân tôi cùng khổ
Thiếu áo cơm, thừa nhục tủi phận người
Ôi, những kiếp người chỉ có quyền lập lại trên môi
Chữ "đảng vinh quang" và giơ tay "nhất trí" !
Còn Hạnh Phúc - Tự Do là món đồ hóa trang xa xỉ
Ðảng cấm dân không được đụng vào
Bởi đụng vào, nó sẽ hư hao
Ðảng quang vinh không còn tồn tại nữa
*

Dù sống xa quê
Nhưng tôi theo dõi chuyện nước nhà từng ngày từng bữa
Hồn xẻ đôi, gởi về quê một nửa
Cùng mọi người trong từng bước đấu tranh
Tôi thấy dân tôi đứng lên đòi biển đảo lại cho mình
Thấy đảng nói chẳng làm gì sai phạm
Dù đảng bấy lâu dân lừa, nước phản
Dù đảng dâng Tàu Nam - Giốc- Hoàng Sa
Dù rước Tàu vào bằng thảm đỏ, chiếu hoa
Cúi đầu tùng phục



Tôi thấy đảng hân hoan trong niềm đau quốc nhục
Bảo vệ ngai vàng, đảng bán quê hương
Vì thế, nước tôi có nhiều chuyện đau thương
Như chuyện Việt Nam, ngư phủ 
Ðã vất vả, đời còn thêm thống khổ
Ðánh cá biển mình, "tàu lạ" bắt đem đi
Tàu bắt dân đi, đảng chẳng dám nói gì
Mặc dân chết xác dềnh trên sóng biển
Mặc dân sống kiếp tủi hờn oan nghiệt
Ðảng an nhiên hưởng thụ sang giàu
Như chuyện dân biểu tình đòi đất, chống Tàu
Ðảng sai công an nổi chìm bắt bớ 
Chân đạp mặt người
Tay vòng siết cổ



Ôi, sao dân chống Tàu mà đảng kia hùng hổ
Ðánh bắt dân như tội phạm thế này ?!
Ðáng lý ra đảng phải tiếp tay
Và hãnh diện vì dân can trường, bất khuất
Có chính phủ nào, giặc ngoài vô cướp đất
Dân đứng lên đòi lại núi sông
Lại thẳng tay đàn áp thế này không 
Người yêu nước sao cho là phạm tội ???
Sự thật này đảng không còn thể chối
Là đảng chẳng lụy Tàu bán nước, phản dân
Là nước Việt Nam đã mất từng phần
Ngày nô lệ cộng Tàu không xa nữa!


 

 
Ta không thể ươn hèn
Hãy thắp lên đuốc lửa !
Nếu ta chần chờ sẽ không kịp nữa
Ðảng phản ta, phản nước tự lâu rồi !!!
Ðảng bán nước cho Tàu, ta phải cứu nước ta thôi ...
Nêu chính nghĩa cho sáng ngời chính nghĩa !
Hỡi toàn quốc, hãy đứng về một phía
Ðể nói lên sức mạnh hợp quần
Ðảng đã độc tài, bán nước, phản dân
Thì ta phải đứng lên mà giải đảng !
Hãy xé cờ sao, hãy làm cách mạng
Ðể đáp lời sông núi, quốc dân ơi !!!
Nếu ta không, ô nhục sẽ muôn đời ...
Vì có bao giờ 
Chiến thắng đến khơi khơi
Và Hạnh Phúc Tự Do không phải đổi bằng máu xương, bất khuất ...

Ðấy, giá của Tự Do và muôn đời là thật !
 
Ngô Minh Hằng

TỈNH DẬY ĐI


thơ: Ngô Minh Hằng
nhạc: DânChủCa









 Như chú bé tiếc hoài con dế nhỏ
Ta ngậm ngùi thương mãi một dòng sông
Như tượng đá bâng khuâng hồn thiên cổ
Ta ôm hồn Do Thái đứng hoài mong

Ôi  tổ quốc, quê hương ta sầu hận
Sóng điên cuồng cao ngất ngọn tang thương
Mong đợi mãi ngày nước tuần, dân vận
Sao bao năm chưa xoay chuyển luân thường ?

Sao bao năm vẫn làm người vong quốc
Vẫn đớn hèn trong mộng mị áo cơm ?
Vẫn phân hóa, không sao đoàn kết được
Vẫn đành lòng bán rẻ cả danh thơm !

Vẫn vô tình bán hồn cho quỷ dữ
Mua giàu sang, mua ảo vọng công hầu
Quên tất cả lương tâm và lịch sử
Mặc vong tồn cho thế hệ mai sau !

Tỉnh dậy chứ, sao mê hoài mãi thế ?
Kìa giống nòi thôi đã quá đau thương !
Còn kịp đấy,  tỉnh mau đi mà để
Biết rằng mình còn có một quê hương !!!


 Ngô Minh Hằng