Thursday, December 29, 2011

XIN NỐI TIẾP CÔNG TRÌNH (Tặng tuổi trẻ Việt Nam trên toàn thế giới)


Cao lên nữa, vượt lên tầm vũ trụ
Hỡi những lòng vì đất nước, quê hương
Hỡi những cánh tay nối liền hoàn vũ
Hỡi lớp sóng thần chuyển động đại dương...
 
Cao lên nữa, vươn lên và đứng thẳng
Cùng năm châu, ngạo nghễ giống Tiên Rồng
Hỡi ánh nến vỡ oà đêm thầm lặng
Hỡi đàn con Tổ Quốc vẫn chờ trông!
 
Đây, sông núi của ngàn đời oanh liệt
Đây, ngựa thần, Phù Đổng đã yên cương
Trống Diên Hồng đã rung lòng hào kiệt
Báo Hoàng Ân, Quốc Toản đã kiên cường!
 
Xin nối tiếp những công trình hiển hách
Gương anh hùng bất khuất thuở Cha, Ông
Hờn vong quốc đã tràn lên sức mạnh
Đã đau nhừ trong ý núi tình sông...
 
Thì hỡi gió! Hãy tung hoành cơn bão
Xóa tan đi bao dấu tích oan hờn
Và hỡi sóng! Cuốn phăng đời tàn bạo
Cứu giống nòi và quang phục giang sơn!
 
Ngô Minh Hằng

TIẾNG GỌI NÚI SÔNG (Thân mến gởi các bạn trẻ Việt Nam còn đang say ngủ trên toàn thế giới)


Hãy thức dậy, hỡi ai còn say ngủ
Và những ai lạc lối hãy quay về
Luật tiến hóa, một vòng quay đã đủ
Bạn hiền ơi, đừng mê nữa, cơn mê...
 
Các bạn hỡi, gọi nhau mà thức dậy
Với niềm tin, ta quyết chí lên đường
Đừng lãnh đạm, thờ ơ như chẳng thấy
Đừng mơ hồ, mờ ảo giữa biên cương!
 
Đã gần đủ một phần tư thế kỷ
Quê hương ta đau đớn dưới hung tàn
Dân tộc ta, bao triệu người khốn khổ
Sao đành lòng làm một kẻ bàng quan???
 
Hãy đứng dậy, hiên ngang như Phù Đổng
Lấy tre ngà đuổi giặc giữ quê hương
Như Quốc Toản, giữa rừng cờ gió lộng
Thanh niên ơi! mau dũng cảm lên đường
 
Hãy đứng dậy, dấn thân vì đại cuộc
Cho Việt Nam sông núi được huy hoàng
Hãy nối chí tiền nhân muôn thuở trước
Đưa giống nòi về đến bến vinh quang!
 
Hãy thức dậy nghe hồn trai rộn rã
Tình quê hương réo gọi ở muôn lòng
Trăm ngọn thác trào dâng về biển cả
Kíp hoàn thành sứ mạng với non sông!
 
Đây tiếng gọi thiêng liêng hồn sông núi
Từ con tim vang động bốn phương trời
Hãy cùng nhau đứng lên xua bóng tối
Quê hương ta chờ ta đấy, ta ơi!!!
 
Ngô Minh Hằng

TIẾNG KHÓC BÊN TRỜI


Ai "về du lịch Việt Nam" (1)
Cho tôi nhắn gởi đôi hàng ai ơi
Rằng tôi thương lắm quê tôi
Vì quê có nửa phần đời ấu thơ
Có lời ru mẹ ầu ơ
Có dòng sông bạc, có bờ tre xanh
Có chiều nắng đẹp như tranh
Áo ai bay trắng Sài Thành như mây
Từ cơn hồng thủy về đây
Thì quê là những tháng ngày thê lương
Em thơ khóc tuổi thơ buồn
Mẹ già ôm nỗi đoạn trường đớn đau
Sinh ly tử biệt nghẹn ngào
Núi sông dưới lớp sóng đàọ Than ôi!
Đỉnh son rợn tiếng ai cười
Vỉa hè mắt lệ ai người chứa chan
Ngục tù nào ngất hờn oan
Ánh đèn nào tạo hàng đàn thiêu thân?
Người về, xin hãy dừng chân
Ghé thăm hoả ngục dương trần lửa reo
Để tai nghe tiếng dân kêu
Mắt kia để thấy muôn điều lầm than
Hỡi người "du lịch Việt Nam"
Về quê, thấy cảnh cơ hàn, có vui ???
Biết chăng, có kẻ bên trời
Thương quê ? Thương lắm. Về chơi ? Không về !
Nhắn người nếu thật thương quê
Nhân quyền xin góp lời thề đấu tranh!

Ngô Minh Hằng

 

XIN NGƯỜI VÀO MỘNG CÙNG TÔI


Sáng nay nhìn lá vàng sân
Mùa Thu ơi, lại một lần tha hương!
Ai đem lá ướp vào sương
Để cho lá buốt từng chương thơ lòng!
Vàng bay theo ngọn thu phong
Lá ơi, lá lạc vào dòng nhớ thương!
Từ quê cách trở đại dương
Mùa Thu vẫn đến nhưng hương không còn
Vết thương vẫn nhức trong hồn
Vết dao vong quốc vẫn tươm máu hồng
Vẫn ray rứt chuyện núi sông
Vẫn canh cánh nợ tang bồng, ơi quê !
Vẫn ao ước một ngày về
Nên mùa Thu lá não nề lá rơi
Xin người vào mộng cùng tôi
Ta xây một cõi vàng trời quê hương
Để cho lá thắm màu sương
Thành mùa lá hẹn trên đường về quê
 
Ngô Minh Hằng

ĐƯỜNG MƠ

 
 
Em đi trong nắng chiều vàng
Gió hôn tà áo, dịu dàng áo bay
Áo bay, áo trắng như mây
Tóc em xanh một dòng đầy như sông
Hương chiều thơm giữa nắng trong
Thơm như hương lúa lên đòng quê xưa
Thơm như hoa nhãn đầu mùa
(Ngày quê hương vẫn còn chưa đỏ trời)
Em đi, bước mộng chơi vơi
Hụt chân, tỉnh giữa quê người. Mộng đau...!
Cắn môi, tím vết thương sầu
Vẫn em, mắt lệ nguyện cầu cho quê
Vẫn em, mộng một ngày về
Nhưng còn anh để trọn thề đó không?
Còn anh với chí tang bồng?
Còn anh xây mộng non sông vàng cờ?
Cho em đi trọn đường mơ...
Giấc vui, tỉnh giữa cõi bờ Việt Nam!
 
Ngô Minh Hằng

Saturday, December 24, 2011

ĐÊM CHÚA GIÁNG TRẦN


ĐÊM CHÚA GIÁNG TRẦN 

(Xin gởi về những người yêu nước trong nhà tù VC tại quê nhà)

 
Giáng Sinh, Hà Nội, Sài Gòn
Phố phường tấp nập, dập dồn người, xe
Quan bà gâ’m lợp, nhung che
Quan ông thù tiếp bạn bè rình rang
Phong bì giá trị là vàng
Ngổn ngang tặng vật, hân hoan lời mừng
Đêm xanh, tiệc đỏ, tưng bừng
Câu cười tiếng nói tưởng chừng thâu canh
Thế mà gần đó, chị, anh
Nhà tù lạnh lẽo, vắng tanh tiếng cười

Giáng sinh nào biết phút vui
Chỉ nghe xiềng xích vang lời khóc than

Khóc rằng bạo ngược tham tàn
Bắt người yêu nước xử gian án tù

Vết nhơ này có thiên thu
Vẫn còn đậm giữa tâm tư loài người!

Tiê’ng  hờn đã vượt ngàn khơi
Tấm lòng trung nghĩa, đất trời chứng tri

Đêm đen rồi phải qua đi
Bình minh rực rỡ, uy nghi, đến ngày

Tôi tin thế giới, đêm nay
Giáng Sinh, Chúa sẽ ban đầy hồng ân
Đêm nay, đêm Chúa giáng  trần...


Ngô Minh Hằng

HAI CHỮ HY SINH


HAI CHỮ HY SINH 
(gởi về những người anh em bên kia giới tuyến)



Ngày anh lên hai, lên bốn
Anh ca: "mơ gặp bác Hồ..."
Ngày anh mười ba, mươì  bốn
Anh vào bộ đội, xây mơ....

Thế là người trai bộ đội
Đường mòn xẻ dọc Trường Sơn
Chiến trường miền Nam mở lối
Bằng con tim ngút căm hờn....
Đảng bảo anh thù giặc Mỹ
Diệt loài đế quốc xâm lăng
Đảng bảo anh thù lính Ngụy
Và anh hăm hở thi hành
Con đường anh đi máu đổ
Lòng anh không thoáng ăn năn
Anh gây bao nhiêu đau khổ
Anh cười chẳng chút băn khoăn
Ngày anh mười lăm, mười bảy
Cùng tin chiến thắng, anh về
Hai chiếc nạng buồn run rẩy
Bóng anh nghiêng nắng đường đê
Tưng bừng đảng khao chiến thắng
Từ quê đến tỉnh reo hò
Anh ngồi trong căn nhà vắng
Nhìn đôi nạng gỗ buồn so
Ngày anh hăm lăm, băm sáu
Toàn dân khốn khổ vô cùng
Đảng ta thành tư bản máu
Giấc mơ ngày nhỏ vỡ tung !!!
Ngày anh bốn lăm, bốn sáu
Đảng ta cắt đất dâng Tàu
Mất đi Nam Quan, Bản Giốc
Lòng anh tê tái thương đau !
Anh ngồi nhìn anh trong kiếng
Hồi lâu anh hỏi anh rằng
Tuổi xanh, máu xương anh hiến
Cho quê, phải đúng quê chăng???
Hay cho lũ người vong bản
Cho bày quỉ đỏ vô lương
Để ngày hôm nay đảng phản
Phản anh, phản cả quê hương
Ơi, máu xương người bộ đội
Đổ ra xây dựng quê mình
Ai ngờ đảng ta lừa dối
Bẽ bàng hai chữ Hy Sinh !



Ngô Minh Hằng

Wednesday, December 21, 2011

NIỆM


Ngày nào đến cuối cuộc chơi
Thì ta thanh thản mỉm cười ta đi
Đôi co thọ yểu ích gì
Thọ chưa hẳn đã diệu kỳ, thăng hoa
Yểu ư ? cũng chẳng phải là
Thiệt thòi, chưa đủ tháp ngà lầu son
Sống sao nghĩa nước tình non
Gia đình xã hội vuông tròn thì thôi
Để khi ra khỏi cõi đời
Ta không thẹn với một người : Chính ta !
 
Ngô Minh Hằng

ĐỜI PHỨC TẠP HAY ĐỜI KHÔNG PHỨC TẠP ?


Đời phức tạp ? Không! con người phức tạp !
Chính người đem lo lắng buộc vào mình
Quay quắt hờn đau bởi những Thất Tình ...
Rồi oán thán rằng cõi đời phức tạp

Đời im lặng, đời không lên tiếng đáp
Nên con người thêu dệt cứ thêm ra
Đời bất công, đời gian dối, đời là ...
Là ... đủ thứ do con người gán tội !

Tội nghiệp cho đời. Nếu đời biết nói
Đời sẽ trả lời đời rất vô tư
Người sẽ vô cùng thanh thản nếu như
Coi tất cả chuyện đời là hư ảo

Nhưng khốn nỗi người đã vì cơm áo
Lại còn vì lòng tham vọng sân si
Tự khóa mình trong ghen ghét, sầu bi
Rồi đau khổ trách cõi đời phức tạp ...

Vâng, cứ trách, đời sẵn sàng thông cảm
Phức tạp hay không, đời biết riêng đời !

Ngô Minh Hằng

Friday, December 16, 2011

LỜI NGUYỆN ĐÊM GIÁNG SINH CỦA NGƯỜI NGOẠI ĐẠO


Chúa ơi, ngày Chúa Giáng Sinh
Là ngày thánh hóa của tình yêu thương
Giục người thế giới bốn phương
Ăn năn, sám hối, hiền lương sửa mình
Mở lòng nhân ái, công minh
Để cùng vui sống hòa bình với nhau
Đem tình nhân loại nhiệm màu
Xoá đi những nỗi biển dâu đoạn trường
Cho mai, cuối cuộc vô thường
Hồn dù cực lạc, thiên đường, thảnh thơi

Thế mà thương quá, Chúa ơi!

Bến mê kia vẫn bao người trầm luân
Chân còn vấp giữa đường trần
Mà không nhìn lại bản thân để rồi ...
Đem dây tự trói lấy đời
Bằng lòng hiểm ác, bằng lời điêu ngoa
Bằng tâm rắn rết, gian tà
Phun người, ngậm máu rồi loa miệng cười!

Khẩn cầu Thiên Chúa Ba Ngôi

Nhân lành xin đổi thói đời đảo điên
Kẻo khi quả báo nhãn tiền
Đời kia thêm nữa muộn phiền, đớn đau
Và khi lià mảnh địa cầu
Hồn không thoát khỏi ngục sâu tự đào!
Vinh danh Chúa Cả trên cao
Con, người ngoại đạo tin vào Hồng Ân

Ngô Minh Hằng

ĐÊM CỰC THÁNH


Chào mừng Thiên Chúa, Ngôi Hai
Giáng sinh giữa chốn trần ai bụi hồng
Giữa rừng tuyết trắng đêm Ðông
Bethlehem qúa lạnh lùng. Chúa ơi!
Giáng sinh, Chúa cứu muôn người
Thi hành Thiên mệnh sứ trời huyền trao
Vinh Danh Thiên Chúa ngôi cao
Mênh mông ân điển, dạt dào nguồn thương
Sáng soi, xin Chúa dẫn đường
Việt Nam thoát khỏi đoạn trường đớn đau
Lệ buồn đã cạn đêm sâu
Dân con, Chúa hỡi, nhìn nhau nghẹn ngào...
Đời không còn tiếng ca dao
Mà là khép, mở tù lao lạnh hồn
Quê nhà oan khổ nguồn cơn
Quê người phản trắc, cội nguồn lãng quên
Mưu sâu, phân tán, đảo điên
Nhìn nhau bằng những tị hiềm. Than ôi!
Đã cùng một mẹ sinh sôi
Mà sao người lại bẫy người . Lạ không?
Chúa ơi, cứu chúng con cùng
Để cho nhân loại vui chung một nhà
Phút giây trời đất thăng hoa
Xin ơn Cực Thánh chan hoà hồng ân.
 
Ngô Minh Hằng

LỜI NGUYỆN ĐÊM GIÁNG SINH


"Vinh danh Thiên Chúa trên trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm"

Đêm Giáng Sinh âm thầm con nguyện
Xin ban cho dân Việt chúng con
Tha hương mấy chục năm tròn
Vững lòng mến Chúa và còn thương nhau
Trong khốn khó buồn đau hoạn nạn
Bày chim Hồng phân tán bốn phương
Chúa ơi, xin hãy chỉ đường
Cho dân nước Chúa một phương quay về
Cho đất Việt màu quê tươi lại
Núi sông kia cho mãi còn xanh
Tiên Rồng, trang sử liệt oanh
Đinh - Lê - Trần - Lý rành rành còn ghi
Bạch Đằng Giang cọc thì vẫn đó
Gò Đống Đa mốc có mờ đâu
Trải qua lắm cuộc biển dâu
Nước con đã đủ thảm sầu, Chúa Ơi !

" Vinh danh Thiên Chúa trên trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm !"

Ngô Minh Hằng

30. 11. 1995

Monday, November 28, 2011

TỪ THÁI HÀ, TỔ QUỐC ĐANG RÉO GỌI


 (Nhân tin bạo quyền VC manh tâm cướp tu viện Dòng Chúa Cứu Thế tại giáo xứ Thái Hà và dùng Thái Hà làm nơi chứa nước thải. Khi giáo dân Thái Hà phản đối và đòi lại tu viện thì nhà cầm quyền VC đưa người đến đập phá nhà thờ, đàn áp giáo dân và lấy thuốc lá dí vào linh mục chủ tế đang khi hành lễ.)


Trên thế giới có nước nào quái gở
Là mượn rồi không trả lại thế đâu
Chỉ Việt Nam, lũ tà quyền mọi rợ
Mượn của dân rồi cướp để mình giàu !


Đảng cướp dân từ căn nhà, miếng ruộng
Lon gạo, mớ rau, thánh thất, chùa chiền
Như tài sản của Thái Hà, tu viện
Đảng mượn xong, rồi sang đoạt chủ quyền

Khi giáo dân đứng lên đòi đất Chúa
Đảng trả lời bằng báng súng, dùi cui
Đảng trả lời bằng nhà tù, roi điện
Bằng gởi công an đàn áp, dập vùi

Bằng cho côn đồ hung hăng đập phá
Nơi phụng thờ tôn kính của người dân
Thủ đoạn này không có chi là lạ
Bởi đảng gian hùng, độc ác, bất nhân !

Ôi, cuộc sống đâu chỉ cần cơm áo
Cần cả niềm tin nuôi dưỡng linh hồn
Nhưng Việt cộng, một lũ người tàn bạo
Diệt đạo, phá đời để đảng độc tôn !!!

Đảng khủng bố cả trong giờ Thánh lễ
Khi giáo dân đang cầu nguyện trang nghiêm
Lửa thuốc lá đảng đốt người chủ tế
Hỏi người nào thấy cảnh lại an nhiên ?

Và Thái Hà đã thét lời bi phẫn
Ai, nghe chăng, mau thức dậy đi nào ...
Không thể mãi cứ ngậm hờn, nuốt hận
Để Việt Nam khốn nhục thế này sao !?

Để chính đời mình đau thương sầu tủi
Để giang sơn xé nát, đảng dâng Tàu
Để đạo, để đời ngậm ngùi, tăm tối
Để giống nòi mình sống kiếp ngựa, trâu !

Kìa, xem nước người, một người làm đuốc
Là toàn dân vùng dậy, dựng công bình
Còn Việt Nam, đảng tham tàn, bạo ngược
Đảng giết bao người, sao vẫn nín thinh ?!

Tâm lang sói chỉ có loài ác thú
Tôn giáo diệt trừ, bán nước, giết dân
Ta phải ngoan cường xóa trang uế sử
Phải hiên ngang đưa thế cuộc xoay vần

Ta không nói, ai là người sẽ nói
Ta không làm, ai kẻ sẽ làm đây ?
Từ Thái Hà, tổ quốc đang ta réo gọi
Chờ chúng ta thực hiện đổi thay này !!!


Ngô Minh Hằng

HỠI NGƯỜI ....


 


 
 
Ðất trời bốn cõi bao la
Có còn một chỗ cho ta gởi lòng ?
Người theo con nước xuôi dòng
Còn ta lội ngược khúc sông cuộc đời
Ðôi lần đuối sức, chơi vơi
Ðã toan bỏ cuộc làm người cổ sơ
Nhưng nhìn dân tộc cõi bờ
Lòng đau, tim xót, lệ thơ lại trào
Thương ơi một thuở tự hào
Tim vàng giữ nước, máu đào dựng quê
Núi sông chưa phỉ câu thề
Rùa thiêng đã vội đòi về kiếm thiêng !
Nhục lòng, tủi chí nhung yên
Giận ai sông Hóa lời nguyền bỏ rơi
Nhìn quanh, đen bạc thói đời
Thương thân, xót kiếp dân Hời, đau thơ
Quê hương, mà có đâu ngờ
Tình quê sớm đã nhạt mờ lòng ai
Sầu này, vong quốc chưa phai
Ðau này, nhục tủi, u hoài còn đây
Mà người lòng đổi tim thay
Quay lưng phản bội thế này với quê !...
Xun xoe lạy giặc tìm về
Cúi đầu qùi gối hoang mê son vàng
Bán buôn với giặc cầu sang
Tiếp tay với giặc phá tan thêm nhà
Làm quê đầy nữa xót xa
Làm hồn vong quốc thêm nhoà lệ đau
Quê thì vẫn ngút biển dâu
Hỡi đâu dũng nghĩa, hỡi đâu trung thành ?!
Sao đầy những vuốt những nanh
Ðể thêm đau khổ tan tành cho quê !
 
Hỡi người, tỉnh lại, đừng mê
Mà đưa máu đỏ trở về buồng tim !!!
 
 
Ngô Minh Hằng

Sunday, November 27, 2011

NỖI ÐAU VIỆT NAM


NỖI ÐAU VIỆT NAM   
( Giọt lệ cho Thái Hà )


Không cần phải Thiên Chúa Giáo
Ðọc tin cũng thấy bất bình
Bởi có đời thì có đạo
Ðạo là sự sống tâm linh

Ðạo đưa ta về chân thiện
Ðạo đem ta đến nhân hòa
Ðạo cho ta điều hiểu biết
Ðể ta yêu nước, yêu nhà

Ðạo dạy ta lòng bác ái
Rèn ta đức tính hy sinh
Dạy yêu quê hương đồng loại
Thứ tha, thành tín, công bình

Chỉ có con người Cộng Sản
Mới xem đạo tựa kẻ thù
Và chỉ thuyết Mao sách Mác
Mới làm nhân bản mờ lu

Mới luyện người thành quỷ quyệt
Ðiêu ngoa, độc ác, tham tàn
Bôi đen những lòng tinh khiết
Mớm điều phản bội, dã man

Thấy ai trên đường chánh đạo
Ðảng làm cho nát cho hôi
Chính đảng rẽ chia tôn giáo
Rồi đem tội gán cho người

Chính đảng đã dùng tôn giáo
Ðể gây tang tóc oán thù
Chính đảng triệt tiêu mọi đạo
Gian hùng bức hại chân tu

Xin nhìn Thái Hà để thấy
Bất lương những việc đảng làm
Ðể lòng không còn nghi hoặc
Mà đau thêm nữa Việt Nam !

Ngô Minh Hằng

NỖI LÒNG MỘT NGƯỜI TỊ NẠN

 
Chưa bao giờ ta buồn như hôm nay
Hồn ta đau nhừ vì trời đen mây
Khi quê còn kia đau thương oan hờn
Mà người thay tình, buồn nào buồn hơn...

Người quay lưng đi quên hờn non sông
Quên nòi Rồng Tiên, thay tim, thay lòng
Quên ngày lao tù chua cay đơn côi
Quên mồ anh em vùi nông triền đồi

Quay lưng, người làm đời thêm tai ương
Quay lưng, người đành quên quê đau buồn
Làm ngày về thêm xa xôi thê lương
Dừng chân người ơi ... Người đi lầm đường !!!

Dừng chân người ơi, nghe không... dân đau ...
Dừng chân mà nghe, nghe không... quê sầu ...
Người ơi, này người, còn chăng con tim ?
Sao người làm đời tang thương dài thêm !

Ta nhìn nhân tình mà lòng ta đau
Người đừng quên nhe, ai gieo cơ cầu
Thì rồi không xa hờn oan mình gây
Đi theo mình thôi ngay trong đời này

Trời cao xanh ơi, đây lời cầu xin
Thương cho dân Nam, người dân hòa hiền
Ban lòng công bằng, trung thành, yêu thương
Cho niềm tin về hồi sinh quê hương ...

Ngô Minh Hằng

Sunday, November 13, 2011

THƯƠNG CA CỦA NGƯỜI TỊ NẠN





( Rất đau lòng, xin gởi bản Thương Ca này đến Ðồng Bào Việt Nam, những người Tị Nạn VC, và những người không tị nạn VC, mọi lứa tuổi, mọi đoàn thể trên toàn thế giớị)


Vâng, Ông bảo Ông là người chống cộng
Cộng cướp non sông, cộng nhốt Ông tù
Vâng, Bà bảo, cộng kia, bày thú độc
Bọn giết người, bán nước, chẳng ai ưa !

Nghe như thế, lòng nào không ngưỡng phục
Phục con tim trung nghĩa, tấm gương ngời
Và mừng nữa, mừng quê hương tù ngục
Có những bàn tay giữ lửa cho đời ...

Nhưng rất tiếc, rất buồn vì đuốc lửa
Lắm kẻ không dùng đốt cháy xiềng gông
Mà lại lấy soi chân người, tìm vết
Sỉ nhục nhau, làm tan nát cộng đồng !

Sỉ nhục cả người bền lòng tranh đấu
Dù tháng năm, mưa nắng, đứng biểu tình
Dù ngòi bút nhắm vào bày thảo khấu
Dù lằn ranh Quốc - Cộng giữ phân minh !!!

Rồi sự việc tăng lên và lan rộng
Toà án này tốt, xấu chẳng chừa ai
Xử cả người XƯA chết do phản phúc
Xử đến người NAY vì cộng, chạy dài !

Xử như thế có làm đời trong sạch
Hoặc làm người chán nản đặng buông trôi ?
Nhưng chắc chắn cộng mừng vì đúng cách
Nghị quyết thi hành, đập nát, khuấy hôi

Xỉ nhục người phải chăng do mình tốt
Hay ghét ghen, mặc cảm ngập trong lòng ...
Hoặc đón gió, trở cờ và đội lốt
Để đạt mục tiêu đánh phá cộng đồng ???

Họ là ai, trẻ hay gìa, ai biết
Chỉ biết nhìn hậu quả thấy lòng đau
Xưa tìm Tự Do, bao nhiêu người chết
Nay có Tự Do, sao đạp nát nhàu !!!

Vâng, Ông bảo Ông là người chống cộng
Cộng cướp non sông, cộng nhốt Ông tù
Vậy, Ông hãy đồng hành cùng dân tộc
Góp bàn tay ta chung diệt quốc thù !

Vâng, Bà bảo cộng kia, bày thú độc
Bọn giết người, bán nước chẳng ai ưa
Vậy, Bà hãy tránh xa lời mời mọc
Cùng chúng tôi, mau, tố giác tội đồ !

Hãy để sử ghi tiếng hờn lịch sử
Ai tội, ai công, phản bội, trung thành
Chuyện nước Việt Nam vì đâu, bức tử
Đã rõ ràng như ý nghĩa đấu tranh

Còn ngồi đó khoắng đục ngầu dĩ vãng
Mà đặt tên vẽ tội ích gì không
Có tránh khỏi lòng ghét, yêu, xuyên tạc ?
Lợi cho ai ? Vâng, chỉ cộng vui lòng !!!

Cộng rất vui vì có người tiếp sức
Phá rối, quăng dơ, đâm thọc, hỏa mù
Không phải tuyên truyền tốn hao tài, lực
Mà vỗ tay cười, chiến thắng cộng thu !!!

Đây, bản thương ca buồn như tiếng khóc
Gởi chị, gởi anh khắp chốn địa cầu
Nếu thực Ông - Bà nạn nhân Việt cộng
Hãy chống cộng thù, đừng đánh lẫn nhau !

Ðừng lụi lưng nhau đường dao chí tử
Bôi mặt, tung chiêu, kể cả đòn hèn
Nghị quyết này, sao làm giùm cộng chứ ?
Để cộng làm, nếu thật sự anh em !!!

Vâng, nếu thực Ông - Bà yêu tổ quốc
Xót quê hương, dân tộc, trọng công bình
Thì xin hãy đấu tranh cho đại cuộc
Để giống nòi, sông núi được tồn sinh !



Ngô Minh Hằng



__._,_.___

Wednesday, October 26, 2011

GƯƠNG ĐỨC THÁNH TRẦN


Người xưa, Hưng Đạo Đại Vương
Đặt quyền lợi của quê hương: hàng đầu
Thù nhà dù có thâm sâu
Vẫn không sánh nổi nỗi đau sơn hà
Nếu như thực hiện lời cha
Tài kia, trả mối thù nhà, dễ thôi
Nhưng lòng Ông tựa biển khơi
Đem tài bách chiến giúp đời, cứu dân
Giặc Nguyên tan dưới kiếm thần
Sử xanh liệt lẫm ba lần chiến công
Gương xưa đẹp thế, Lạc Hồng
Mà nay tiếp nối sao không một người !
Thay vì cứu nước, giúp đời
Tiếp tay vào cuộc đập tơi giặc Hồ
Để cùng dựng lại cơ đồ
Khi mà tổ quốc bên bờ tồn vong
Lại gây chia rẽ bao lòng
Lại đem oán hận trong vòng riêng tư
Vẽ ra thành mối quốc thù
Chém vào những xác đã nhừ đường dao
Thương ai chết tự năm nào
Làm sao biện bạch, làm sao đỡ đòn !
Cộng kia thì để sống còn
Nhưng quay súng lại nổ giòn vào ta ?!
Gương Trần Hưng Đạo chưa nhòa
Sao tâm chẳng ngộ để mà soi gương !
Giống nòi, tổ quốc tang thương
Đau không? sao mở chiến trường mà reo ?

Xin đừng giậu đổ bìm leo
Quên thời ngang dọc đỉnh đèo, vinh thân
Ngàn xưa, gương Đức Thánh Trần
Không lau, xin chớ góp phần mờ gương !
Ngô Minh Hằng


Ghi Chú
Hưng-Đạo Đại-Vương sinh năm 1228, tên húy là Quốc Tuấn, con của An Sinh Vương Trần Liễu và Bà Lý Thị Nguyệt. Ông là cháu ruột của Vua Trần Thái Tôn. An Sinh vương Trần Liễu lấy Thuận Thiên công chúa, Trần Cảnh cưới người em Thuận Thiên công chúa là Lý Chiêu Hoàng khi bà mới 7 tuổi. Lý Chiêu Hoàng không có con nên năm 1237, Trần Thủ Độ bắt vợ của Trần Liễu lúc ấy có thai ba tháng về làm vợ Trần Cảnh (chị thay cho em). Chính vì lẽ đó mà Trần Liễu oán giận Trần Cảnh .

Lúc sắp mất, An Sinh Vương cầm tay Trần Quốc Tuấn trăn trối : "Con không vì cha lấy được thiên hạ, thì cha chết dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được". Trần Quốc Tuấn ghi điều đó trong lòng, nhưng Ông đã đặt quyền lợi của tổ quốc lên trên mối tư thù và một lòng phò vua giúp nước . Nhờ lòng yêu nước và tài binh lược thần kỳ mà ba lần giặc Nguyên sang chiếm nước ta đều ba lần ôm nhục trở về. Những chiến công oanh liệt của Ông đã đem lại vinh quang cho trang sử Việt và giúp xây quốc thái, dân an. Ông được vua phong tước Hưng Đạo Đại Vương. Ông mất ngày 20 tháng 08 năm Canh Tý ( 1300 ), hưởng thọ 73 tuổi. Con dân nước Việt tôn Ông làm bậc Thánh, kính cẩn gọi Ông là Hưng Đạo Đại Vương hay Đức Thánh Trần. Từ đầu thập niên 1960, quân chủng Hải Quân VNCH tôn vinh Ông làm Thánh Tổ.


Tuesday, October 25, 2011

Thơ NMH - TRẦN NGỌC NGUYÊN VŨ - NMH


HỠI TA, TA PHẢI LÀM GÌ ?
(Kính gởi đảng viên, quân đội nhân dân yêu nước các cấp và đồng bào Việt Nam
mọi giai tầng và mọi lứa tuổi )

Hỡi anh đảng viên các cấp
Vẫn từng yêu mến non sông
Mất đi Nam Quan, Bản Giốc
Hỏi anh, lòng có đau lòng ?


Hỡi anh, cán binh, bộ đội
Cả đời gìn giữ quê hương
Mà nay Nam Quan, Bản Giốc
Về người, anh có đau thương ?


Hỡi em, các sinh viên trẻ
Tương lai, rường cột sơn hà
Mất rồi, Nam Quan, Bản Giốc
Em ơi, lòng có xót xa ?


Hỡi bác nông phu cày cuốc
Cuộc đời là mảnh đất nâu
Than ôi, Nam Quan, Bản Giốc
Mất đi, lòng bác có sầu ?


Hỡi những con dân nước Việt
Biết chăng, đảng cắt dâng người
Non sông, máu xương, cơ nghiệp
Ông cha xây dựng bao đời


Đảng đem Nam Quan, Bản Giốc
Và vùng lãnh hải, bán đi
Đảng phản quê hương, nòi giống
Hỡi ta, ta phải làm gì ???


Hỡi anh, mọi tầng, bộ đội !
Hỡi người, các cấp, đảng viên !
Hỡi em, học sinh, mọi tuổi !
Hỡi dân, ở khắp ba miền !


Có nghe sơn hà rung chuyển
Bởi người bán nước đấy không ?
Kết đoàn, hỡi toàn dân Việt
Đứng lên, đòi lại núi sông !


Đứng lên trị phường bán nước
Là làm nhiệm vụ công dân
Đứng lên xóa đời bạo ngược
Là ta xây dựng, góp phần

 
Không ai có quyền quay mặt
Khi mà sông núi đau thương
Không ai có quyền chia cắt
Dâng người tài sản quê hương !!!


Ngô Minh Hằng
27.4.2002
In a message dated 11/4/2002 3:31:01 PM Eastern Standard Time, haltran02@netzero.net writes:


GỞI NGƯỜI CHƯA GẶP


Gởi anh một người chưa gặp
Đôi dòng tâm sự mênh mang
Tôi suốt một đời xuôi ngược

Đọc thơ anh thấy bàng hoàng.


Những lời chân thành tha thiết
Nghe đau buốt nhói con tim
Tưởng như lời người tri-kỷ
Mình đang mỏi mắt trông tìm.


Anh hỏi những người dân Việt
Trong, ngoài hai chữ phân minh
Đất nước đang cơn hoạn nạn
Có ai nghĩ đến riêng mình.


Chung một niềm đau dân tộc
Nào đâu phải của riêng ai
Giang sơn Tổ Tiên bồi đắp
Vào tay một lũ vô loài


Đem đất dâng người: "Phản quốc!"
Đăng Dung dòng sử nhuốc nhơ
Bây giờ nước nghèo: "Bán nước!"
Ôi tuồng trán bóng mặt trơ !


Nhìn dẫy Trường Sơn quằn quại
Biển Đông giẫy giụa kêu gào
Mà thấy lòng đau thương hận
Dạ nào chẳng thấy nao nao ?


Là dân con Hồng cháu Lạc
Tuổi thơ học sử nước nhà
"Nam Quan Cà-Mâu một dải"
Bây giờ đọc thấy xót xa!


Người xưa bình Chiêm, phạt Tống
Dốc lòng giữ đất ông cha
Vó ngựa trưòng chinh đời Lý
Bắc, Nam rung chuyển sơn hà.


Lời hịch Đức Trần Hưng Đạo
Gươm thiêng Thái-Tổ hậu Lê
Voi thần Quang-Trung Nguyễn Huệ
Ngàn sau vẫn một câu thề.


Tôi cũng như anh trăn trở
"Hỡi ta ta phải làm gì?" (*)
Ngọn đuốc tiền nhân để lại
Muôn đời soi tỏ hướng đi


Xin hẹn một ngày gặp gỡ
Quê-hương vang vọng tiếng cười
Mình sẽ cùng nhau vun xới
Cho đời mai hậu vui tươi


Trần Ngọc Nguyên Vũ
Chú thích: (*) Thơ Ngô Minh Hằng


GỞI NGƯỜI TÔI GẶP TRONG THƠ
(để cảm ơn bài thơ "Gởi Người Chưa Gặp"


Sáng nay đọc thư anh gởi
Mà lòng ấm giữa muà Thu
Cảm ơn bài thơ anh tới
Chia sầu đất nước âm u...


Tôi viết vần thơ hồi đáp
Gởi người tôi gặp trong thơ
Trên bước tha hương lưu lạc
Gặp đây âu cũng tình cờ !


Thơ anh từng dòng chân thật
Từng lời nghe đến xót xa
Lỡ sinh vào thời tao loạn
Trái tim gánh nặng sơn hà


Lời thơ, vang từng trang sử
Ý thơ sáng những đường gươm
Ông, Cha, anh hùng, liệt nữ
Xin đừng phai nhạt màu gương...


Đọc thơ mà tôi xúc động
Khi chung mối hận quốc thù
Khi chung nhịp cầu lý tưởng
Ngày về chung một ước mơ


Sáng nay bài thơ anh đến
Như dòng tâm sự gởi trao
Mắt rưng lệ hờn vong quốc
Nhưng lòng rộn rã chiêm bao


Chiêm bao một ngày xuân thắm
Cờ vàng quê mẹ tung bay
Ta cười, nhìn quê rợp nắng
Vui nao hơn nỗi vui này....



Ngô Minh Hằng
5.11.2002

Saturday, October 22, 2011

THẾ THÁI NHÂN TÌNH

 

Trăm năm kiếp phận con người
Không ai tránh được phút rời thế gian
May thì thanh thản, bình an
Rủi thì đau đớn, gian nan, lạnh lùng
Nhưng chung một điểm cuối cùng
Linh hồn thoát xác về vùng huyền vi
Thế thôi, ai biết thêm gì
Biết chăng là cảnh chia ly đôi đường
Và đời, kẻ ghét, người thương
Và rồi ...cái lưỡi không xương ...đủ điều ...
Tốt thì ít, xấu thì nhiều
Xăm soi, bới móc, dệt thêu tận tình
Xấu người chưa chắc mình xinh
Sao không nghĩ đến phiên mình một mai ...
*
Thương người trong cỗ quan tài
Không sao đỡ được đòn ai đánh mình !
 
Hỡi ơi ...THẾ THÁI NHÂN TÌNH ...
 
Ngô Minh Hằng