Wednesday, October 26, 2011

GƯƠNG ĐỨC THÁNH TRẦN


Người xưa, Hưng Đạo Đại Vương
Đặt quyền lợi của quê hương: hàng đầu
Thù nhà dù có thâm sâu
Vẫn không sánh nổi nỗi đau sơn hà
Nếu như thực hiện lời cha
Tài kia, trả mối thù nhà, dễ thôi
Nhưng lòng Ông tựa biển khơi
Đem tài bách chiến giúp đời, cứu dân
Giặc Nguyên tan dưới kiếm thần
Sử xanh liệt lẫm ba lần chiến công
Gương xưa đẹp thế, Lạc Hồng
Mà nay tiếp nối sao không một người !
Thay vì cứu nước, giúp đời
Tiếp tay vào cuộc đập tơi giặc Hồ
Để cùng dựng lại cơ đồ
Khi mà tổ quốc bên bờ tồn vong
Lại gây chia rẽ bao lòng
Lại đem oán hận trong vòng riêng tư
Vẽ ra thành mối quốc thù
Chém vào những xác đã nhừ đường dao
Thương ai chết tự năm nào
Làm sao biện bạch, làm sao đỡ đòn !
Cộng kia thì để sống còn
Nhưng quay súng lại nổ giòn vào ta ?!
Gương Trần Hưng Đạo chưa nhòa
Sao tâm chẳng ngộ để mà soi gương !
Giống nòi, tổ quốc tang thương
Đau không? sao mở chiến trường mà reo ?

Xin đừng giậu đổ bìm leo
Quên thời ngang dọc đỉnh đèo, vinh thân
Ngàn xưa, gương Đức Thánh Trần
Không lau, xin chớ góp phần mờ gương !
Ngô Minh Hằng


Ghi Chú
Hưng-Đạo Đại-Vương sinh năm 1228, tên húy là Quốc Tuấn, con của An Sinh Vương Trần Liễu và Bà Lý Thị Nguyệt. Ông là cháu ruột của Vua Trần Thái Tôn. An Sinh vương Trần Liễu lấy Thuận Thiên công chúa, Trần Cảnh cưới người em Thuận Thiên công chúa là Lý Chiêu Hoàng khi bà mới 7 tuổi. Lý Chiêu Hoàng không có con nên năm 1237, Trần Thủ Độ bắt vợ của Trần Liễu lúc ấy có thai ba tháng về làm vợ Trần Cảnh (chị thay cho em). Chính vì lẽ đó mà Trần Liễu oán giận Trần Cảnh .

Lúc sắp mất, An Sinh Vương cầm tay Trần Quốc Tuấn trăn trối : "Con không vì cha lấy được thiên hạ, thì cha chết dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được". Trần Quốc Tuấn ghi điều đó trong lòng, nhưng Ông đã đặt quyền lợi của tổ quốc lên trên mối tư thù và một lòng phò vua giúp nước . Nhờ lòng yêu nước và tài binh lược thần kỳ mà ba lần giặc Nguyên sang chiếm nước ta đều ba lần ôm nhục trở về. Những chiến công oanh liệt của Ông đã đem lại vinh quang cho trang sử Việt và giúp xây quốc thái, dân an. Ông được vua phong tước Hưng Đạo Đại Vương. Ông mất ngày 20 tháng 08 năm Canh Tý ( 1300 ), hưởng thọ 73 tuổi. Con dân nước Việt tôn Ông làm bậc Thánh, kính cẩn gọi Ông là Hưng Đạo Đại Vương hay Đức Thánh Trần. Từ đầu thập niên 1960, quân chủng Hải Quân VNCH tôn vinh Ông làm Thánh Tổ.


Tuesday, October 25, 2011

Thơ NMH - TRẦN NGỌC NGUYÊN VŨ - NMH


HỠI TA, TA PHẢI LÀM GÌ ?
(Kính gởi đảng viên, quân đội nhân dân yêu nước các cấp và đồng bào Việt Nam
mọi giai tầng và mọi lứa tuổi )

Hỡi anh đảng viên các cấp
Vẫn từng yêu mến non sông
Mất đi Nam Quan, Bản Giốc
Hỏi anh, lòng có đau lòng ?


Hỡi anh, cán binh, bộ đội
Cả đời gìn giữ quê hương
Mà nay Nam Quan, Bản Giốc
Về người, anh có đau thương ?


Hỡi em, các sinh viên trẻ
Tương lai, rường cột sơn hà
Mất rồi, Nam Quan, Bản Giốc
Em ơi, lòng có xót xa ?


Hỡi bác nông phu cày cuốc
Cuộc đời là mảnh đất nâu
Than ôi, Nam Quan, Bản Giốc
Mất đi, lòng bác có sầu ?


Hỡi những con dân nước Việt
Biết chăng, đảng cắt dâng người
Non sông, máu xương, cơ nghiệp
Ông cha xây dựng bao đời


Đảng đem Nam Quan, Bản Giốc
Và vùng lãnh hải, bán đi
Đảng phản quê hương, nòi giống
Hỡi ta, ta phải làm gì ???


Hỡi anh, mọi tầng, bộ đội !
Hỡi người, các cấp, đảng viên !
Hỡi em, học sinh, mọi tuổi !
Hỡi dân, ở khắp ba miền !


Có nghe sơn hà rung chuyển
Bởi người bán nước đấy không ?
Kết đoàn, hỡi toàn dân Việt
Đứng lên, đòi lại núi sông !


Đứng lên trị phường bán nước
Là làm nhiệm vụ công dân
Đứng lên xóa đời bạo ngược
Là ta xây dựng, góp phần

 
Không ai có quyền quay mặt
Khi mà sông núi đau thương
Không ai có quyền chia cắt
Dâng người tài sản quê hương !!!


Ngô Minh Hằng
27.4.2002
In a message dated 11/4/2002 3:31:01 PM Eastern Standard Time, haltran02@netzero.net writes:


GỞI NGƯỜI CHƯA GẶP


Gởi anh một người chưa gặp
Đôi dòng tâm sự mênh mang
Tôi suốt một đời xuôi ngược

Đọc thơ anh thấy bàng hoàng.


Những lời chân thành tha thiết
Nghe đau buốt nhói con tim
Tưởng như lời người tri-kỷ
Mình đang mỏi mắt trông tìm.


Anh hỏi những người dân Việt
Trong, ngoài hai chữ phân minh
Đất nước đang cơn hoạn nạn
Có ai nghĩ đến riêng mình.


Chung một niềm đau dân tộc
Nào đâu phải của riêng ai
Giang sơn Tổ Tiên bồi đắp
Vào tay một lũ vô loài


Đem đất dâng người: "Phản quốc!"
Đăng Dung dòng sử nhuốc nhơ
Bây giờ nước nghèo: "Bán nước!"
Ôi tuồng trán bóng mặt trơ !


Nhìn dẫy Trường Sơn quằn quại
Biển Đông giẫy giụa kêu gào
Mà thấy lòng đau thương hận
Dạ nào chẳng thấy nao nao ?


Là dân con Hồng cháu Lạc
Tuổi thơ học sử nước nhà
"Nam Quan Cà-Mâu một dải"
Bây giờ đọc thấy xót xa!


Người xưa bình Chiêm, phạt Tống
Dốc lòng giữ đất ông cha
Vó ngựa trưòng chinh đời Lý
Bắc, Nam rung chuyển sơn hà.


Lời hịch Đức Trần Hưng Đạo
Gươm thiêng Thái-Tổ hậu Lê
Voi thần Quang-Trung Nguyễn Huệ
Ngàn sau vẫn một câu thề.


Tôi cũng như anh trăn trở
"Hỡi ta ta phải làm gì?" (*)
Ngọn đuốc tiền nhân để lại
Muôn đời soi tỏ hướng đi


Xin hẹn một ngày gặp gỡ
Quê-hương vang vọng tiếng cười
Mình sẽ cùng nhau vun xới
Cho đời mai hậu vui tươi


Trần Ngọc Nguyên Vũ
Chú thích: (*) Thơ Ngô Minh Hằng


GỞI NGƯỜI TÔI GẶP TRONG THƠ
(để cảm ơn bài thơ "Gởi Người Chưa Gặp"


Sáng nay đọc thư anh gởi
Mà lòng ấm giữa muà Thu
Cảm ơn bài thơ anh tới
Chia sầu đất nước âm u...


Tôi viết vần thơ hồi đáp
Gởi người tôi gặp trong thơ
Trên bước tha hương lưu lạc
Gặp đây âu cũng tình cờ !


Thơ anh từng dòng chân thật
Từng lời nghe đến xót xa
Lỡ sinh vào thời tao loạn
Trái tim gánh nặng sơn hà


Lời thơ, vang từng trang sử
Ý thơ sáng những đường gươm
Ông, Cha, anh hùng, liệt nữ
Xin đừng phai nhạt màu gương...


Đọc thơ mà tôi xúc động
Khi chung mối hận quốc thù
Khi chung nhịp cầu lý tưởng
Ngày về chung một ước mơ


Sáng nay bài thơ anh đến
Như dòng tâm sự gởi trao
Mắt rưng lệ hờn vong quốc
Nhưng lòng rộn rã chiêm bao


Chiêm bao một ngày xuân thắm
Cờ vàng quê mẹ tung bay
Ta cười, nhìn quê rợp nắng
Vui nao hơn nỗi vui này....



Ngô Minh Hằng
5.11.2002

Saturday, October 22, 2011

THẾ THÁI NHÂN TÌNH

 

Trăm năm kiếp phận con người
Không ai tránh được phút rời thế gian
May thì thanh thản, bình an
Rủi thì đau đớn, gian nan, lạnh lùng
Nhưng chung một điểm cuối cùng
Linh hồn thoát xác về vùng huyền vi
Thế thôi, ai biết thêm gì
Biết chăng là cảnh chia ly đôi đường
Và đời, kẻ ghét, người thương
Và rồi ...cái lưỡi không xương ...đủ điều ...
Tốt thì ít, xấu thì nhiều
Xăm soi, bới móc, dệt thêu tận tình
Xấu người chưa chắc mình xinh
Sao không nghĩ đến phiên mình một mai ...
*
Thương người trong cỗ quan tài
Không sao đỡ được đòn ai đánh mình !
 
Hỡi ơi ...THẾ THÁI NHÂN TÌNH ...
 
Ngô Minh Hằng

LẼ NÀO ....

(Bài thơ này là giọt nước mắt đau thương , xin gởi về quê hương và đồng bào VN thân mê’n của tôi đang bị đàn áp, đánh đập, giết chóc dã man dưới bàn tay bọn hung đồ công an và đảng Việt Cộng)
 
 

Công an lại đánh chết người
Lại gây máu đổ, lại khơi oán hờn
Lại đem tang tóc đau thương
Phủ lên đầu đám dân thường ...Ôi chao ...
Dân hiền đã khổ biết bao
Từ khi tà thuyết cõng vào Việt Nam
Non sông nát bấy, lầm than
Bày con một mẹ tương tàn giết nhau
Thờ Nga, đảng lại lạy Tàu
Ðể xin làm kiếp chư hầu, hỡi ơi ...
Ðầu dân, chễm chệ đảng ngồi
Nhưng qùy dưới trướng làm tôi cộng Tàu
Giang sơn, đảng bán, làm giàu
Mạng dân như kiến, như sâu, đảng bằm
Nếu người yêu nước, hờn căm
Ðảng vu phản động, âm thầm bắt đi
Cướp dân, đảng cướp tinh vi
Giết dân, đảng giết cực kỳ tuyệt chiêu
Luật rừng, tàn ác, quan liêu
Dân ai bất mãn là tiêu cuộc đời
Công an Việt cộng là trời
Giết người, tội buộc cho người mới hay !
Giết người không chút gớm tay
Bởi loài dã thú đã say máu người
Việt Nam, dân tộc tôi ơi !
Cứ hoài vuốt mặt, im lời thế sao ...
Ðứng lên! hùng khí đâu nào ???
Ðứng lên! bất khuất, tự hào, hỡi ta !!!
Hương Lài, nước bạn lan xa
Sao chưa dũng cảm, xông pha, cứu mình ?!
Cho dù có phải hy sinh
Ðứng lên mà sống quang vinh, quyền người
Lẽ nào chịu nhục một đời
Qủi vung lưỡi hái vẫn ngồi thế ư  ? ....
 
Ngô Minh Hằng

 

QUAN ÐIỂM

(Kính gởi Ðồng Bào Việt Nam tị nạn VC khắp nơi trên thế giới, đặc biệt tại Hoa Kỳ .  Xin Ðồng Bào đề cao cảnh giác,  nhận diện và xa lánh những kẻ phản bội Chính Nghĩa Quốc Gia, nối dài tay cho Việt cộng, hoặc những kẻ đi hàng hai, đang len lỏi trong Cộng Ðồng Việt NamTị Nạn vc của chúng ta với chủ đích đánh phá, tung hoả mù, gây chia rẽ làm lợi cho VC.)  
 

Trong tình quen biết, ai ơi,
Ðề cao cảnh giác những người quanh ta
Nếu như Chính Nghĩa Quốc Gia
Ta đi đường thẳng, người sà lối ngang
Nếu như với lá cờ vàng
Không chung một ý, không mang một tình 
Ta mau cảnh báo chính mình
Kẻo khi tai họa nảy sinh, phiền hà
BỞI NGƯỜI CHÂN CHÍNH QUỐC GIA
ÐAU HỜN VONG QUỐC, BÔN BA PHẬN HỜI
THÌ KHÔNG LẠY GIẶC LÀM TÔI
CŨNG KHÔNG CÙNG CỘNG VUI CHƠI, TẠC THÙ !
KHÔNG XUYÊN TẠC, CHẲNG HOẢ MÙ
BẮT TAY VỚI GIẶC, ĂN DƠ, LÀM GIÀU
DÂN ÐAU, MẶC CỘNG CƯỠI ÐẦU
NƯỚC HỜN, MẶC CỘNG CỐNG TÀU, XÉ TAN !!!
Kẻ mà phản bội giang san
Còn ai để chúng nể nang, biết điều
Ngại gì thực hiện quái chiêu
Miễn sao tư lợi thật nhiều, chúng thâu
Ngại gì bia miệng nghìn sau
Danh hư, vị hão, đạp nhàu quê hương
Ðã loài vong bản, bất lương
Cúi đầu luồn giặc là phường lưu manh
Thì ta xa chúng cho nhanh
Kẻo không, lắm chuyện chẳng lành, hại ta !
Bao gương phản bội xảy ra 
Cho người chân chính Quốc Gia thế rồi.... 
 Nên trong quen biết, ai ơi, 
Ðề cao cảnh giác, kẻo thời đắng cay ...
 
Ngô Minh Hằng

KHI TA RỜI TRÁI ÐỊA CẦU


 












Mai ta từ biệt cõi đời
Hồn theo mây khói về nơi vĩnh hằng
Hóa thân với gió với trăng
Không còn phiền lụy bất bằng thế nhân
Ngày ta từ giã cõi trần
Tiễn ta, nếu đến mộ phần, xin vui
Vẫy tay, nhớ gởi nụ cười
Vì ta trả nợ xong rồi, trần gian ...
Chuyến đi, ta đã sẵn sàng
Khép đôi mắt lại nhẹ nhàng là xong
Bình an đã có tại lòng
Huyền vi ta bước theo dòng, thế thôi
Mai ta từ bỏ cuộc chơi
Thì ta xin cảm ơn đời, ta đi
Ðời người sinh ký tử quy
Tuần hoàn vũ trụ có gì lạ đâu
Khi ta rời trái địa cầu
Cảm ơn đời đã nhiệm màu, đầy thơ....
Ngô Minh Hằng

NÉN HƯƠNG LÒNG



( Kỷ niệm ngày 1 tháng 11 đau thương của dân tộc Việt Nam và nền Đệ Nhất Cộng Hòa. Kính dâng Anh Linh cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm)
 

Mỗi chữ xin là một nén hương
Dâng niềm tôn kính, xót xa thương
Anh hùng chẳng bởi do thời thế
Hào kiệt đâu cần phải bá vương
Vì bọn tiểu nhân gây tạo phản
Nên người quân tử gặp oan ương
Nếu không, tổ quốc và dân tộc
Đã với năm châu rạng phú cường

Ngô Minh Hằng
25.10.2009

Thursday, October 13, 2011

CÂU HỎI CHO KẺ ĐƯƠNG QUYỀN



(Gởi đương quyền CSVN -Xin chia xẻ
nỗi đau thương ng với quê hương và
đồng bào Việt Nam, nhất là những nạn
nhân trong cuộc tàn sát dã man của Trung
Cộng tại biển Đông ngày 9/1/2005)



Hỡi ơi, dòng máu Lạc Hồng
Ai pha đỏ nước biển Đông, hở Trời !?
Tại sao người lại giết người
Gây thêm thảm cảnh giữa đời lầm than

Dân tôi, ngư phủ Việt Nam
Biển tôi, ai tạo hờn oan cho người ?
Thuyền đang ru sóng ngoài khơi
Bỗng đâu súng nổ, đạn rơi não nề !

Máu tung, thịt đổ, cuồng mê
Tay không khí giới khó bề phòng thân !
Biển xanh, mài miệt chuyên cần
Kiếm con cá bạc, tìm phần cơm vơi


Vì sao đành đoạn lìa đời
Thân nhân không kịp một lời từ ly
Kinh hoàng nét mặt còn ghi
Bốn phương để nỗi sầu bi nghẹn lời !

Dân tôi trên biển nước tôi
Đạn Tàu thảm sát con người Việt Nam !!!
Dân lành bị giết dã man
Đương quyền, hỏi sẽ rửa oan cách nào ???


Với Tàu, ứng phó ra sao ?
Cho toàn thể diện "đỉnh cao" với đời ???




Ngô Minh Hằng

MÙA THU HOA BƯỚM QUÊ TÔI


 

 

Thu về, tôi nhớ quê tôi qúa
Quê thuở vào thu nắng ửng vàng
Đàn bướm yêu đời khoe cánh mỏng
Nhởn nhơ bay lượn khắp thôn trang


Như thơ, cánh bướm đi tìm mật
Trong những đài hoa nhụy ngọt lừ
Nghiêng mắt ngây nhìn chàng bướm trẻ
Hoa cười với bướm, nụ vô tư ...


Quê tôi hoa bướm là như thế
Đẹp đến vô cùng một bức tranh
Nhưng một muà Thu hoa bướm khóc
Muà Thu, ai xé mộng an lành !!!


Mùa Thu, từ đấy là tai họa!
Cách mạng làm quê bặt tiếng cười
Đá núi, cây rừng không tiếng thở
Chỉ còn tiếng lệ tủi hờn rơi....


Mùa Thu vẫn đến trên màu lá
Nhưng bướm, nhưng hoa đã rã tàn
Đã dưới hoang mồ oan ức chết
Bởi lời lừa mị: Cứu Giang San !


Giang san, bảo cứu mà chia cắt
Đất, biển, dâng cho lũ cộng Tàu
Giải phóng: nhà tù xây khắp nước
Hòa bình: dân tộc lại hờn đau !


Đã gần ba chục muà Thu chết
Hoa bướm thiêng ơi, thức dậy nào !
Hỡi những hoả sơn, hồn chính khí
Đến hồi lửa rực, ngất trời cao !


Lửa ơi, đốt sạch đi tàn bạo
Dựng lại tình quê ngát bốn mùa
Để lối Thu về, hoa bướm mộng
Hoa cười với bướm: Nụ cười xưa !...


Ngô Minh Hằng

Sunday, October 9, 2011

BÀY CON PHẢN PHÚC















(Cảm nghĩ của người tị nạn CS về dự án xây tượng đài Bà mẹ Việt Nam anh hùng của VC tại VN. Gởi đảng tư bản đỏ, tham nhũng, giết dân, bán nước .)

Bao năm bán nước buôn dân thế
Chưa thỏa lòng sao ? Chửa đủ giàu ?
Nước mất chủ quyền, dân mất mạng
Còn toan đem mẹ để bêu đầu ?

Lấy đầu người mẹ, con làm tượng
Để nặn thêm ra những thỏi vàng
Nhưng lại mị dân là
tưởng niệm
Mẹ anh hùng chiến sĩ vinh
quang !

Vinh quang ? Không đúng! Là ô nhục ...
Nhục bởi bày con, lũ bạo tàn
Nửa thế kỷ hơn loài phản tặc
Giết dân bán nước để giàu sang !

Để nay xã hội thì băng hoại
Sông núi băm tơi, hiến cộng Tàu
Dân tộc đau thương và nhục tủi
Do ai ? Chính đảng, lũ chư hầu !

Vì con gian ác nên người mẹ
Thẹn với năm châu, với xóm giềng
Với lớp người sau và kẻ trước
Với trang hùng sử giống Rồng Tiên !

Có gì vinh dự cho người mẹ
(Vinh dự vì con phản quốc à ?)
Đã bị bêu đầu trong gió bão
Lại còn bia miệng tiếng gần xa !


Bày con phản phúc không chừa mẹ

Chỉ bởi dã tâm, bởi bạc tiền
Xưa đã bịp lừa công cất giấu
Nay còn lợi dụng để giàu riêng !

Nghe đây, bày thú kia, tàn ác
Có biết lòng dân ngút oán hờn ?
Tức nước, bờ kia rồi sẽ vỡ
Sóng thần sẽ rửa hận giang sơn !!!

Ngô Minh Hằng

Monday, October 3, 2011

CẢM ƠN THƠ




Ðôi dòng xin cảm ơn thơ
Ðã cho ta những mộng mơ vui buồn
Cùng thơ ta gởi tâm hồn
Cùng ta thơ xẻ nỗi hờn quốc vong
Trong thơ ta phổ tiếng lòng
Trong ta thơ khóc non sông điêu tàn
Cho ta thơ đã nghìn trang
Tình thơ tinh khiết đá vàng từ tim
Qua thơ, vũ trụ ta tìm
Qua ta, thơ, những cánh chim tung trời
Ðem tình thơ rải muôn nơi
Hát câu chính khí, ca lời tự do
Yêu thơ từ tuổi học trò
Với thơ quả có hẹn hò nghiệp duyên
Và từ xa cách quê hiền
Thơ là người bạn hàn huyên bên đời
Cùng đau kiếp phận dân Hời
Cùng chia tiếng khóc nụ cười tha hương
Vắng thơ ta sẽ rất buồn
Và đời vong quốc chán chường xiết bao
Cảm ơn Thơ biết nhường nào !!!

Ngô Minh Hằng

Saturday, October 1, 2011

TÂM TÌNH VỚI MẸ TRONG ÐÊM


Mẹ ơi, lại trắng một đêm
Hồn con trăn trở trong niềm quạnh hiu
Tóc con bạc đã bây nhiêu
Mà chưa đền trả một điều cho quê
Từ đi, con chửa trở về
Vì quê vẫn đó não nề hờn oan
Vẫn đầy thống khổ lầm than
Nỗi đau vẫn lớn, bạo tàn vẫn cao
Thì con đâu có thể nào
Cười vui giữa những nghẹn ngào núi sông !
Mẹ xem, hận tủi chất chồng
Ba miền dân tộc cùm gông ngục tù
Tay ai tạo oán gây thù
Miệng ai đạo đức hoả mù thế gian
Lòng ai quỷ quyệt dã man
Cắt chia sông núi Việt Nam cống Tàu
Và Tàu, lại đội trên đầu ...
Ðồng bào, tổ quốc đạp nhàu dưới chân ?!
Quay đi, thẹn đã vô ngần
Nhìn vào con lại bội phần xót xa
Muốn kề vai gánh sơn hà
Vung gươm anh kiệt xông pha với đời
Khốn con sức mọn tài vơi
Ðành ôm nhục tủi kiếp Hời bấy lâu
Ðêm dài nhức vết thương sâu
Cảm ơn Mẹ đã chia sầu quê hương ...
Xin ai dưới nguyệt mài gươm
Cứu quê, chính khí, tuốt gươm diệt thù !


Ngô Minh Hằng