Sunday, August 28, 2011

NGỘ



Ta đi gần hết đường đời
Ðã qua bao nỗi khóc cười, đau thương
Ðã chua xót lắm đoạn trường
Ðã cay đắng bởi vô lương, thói đời
Ðã buồn vị kỷ, lòng người
Ðầy tâm ác độc, đầy lời gian ngoa
Ðã thừa khốn khó, bôn ba
Ðã trong vinh hiển, an hòa, thảnh thơi
Mới hay dâu biển trong đời
Là trò con Tạo trêu người, thế thôi
Nếu không thắng ngọt mệnh trời
Thì ăn trái đắng như người thế gian
Miễn sao nợ trả vẹn toàn
Mỉm cười với đất, đo gan với trời !
Ðể cho gánh nặng cõi người
Hóa thành hạt bụi mà trôi nhẹ nhàng
Ðể ngày từ giã trần gian
Lòng ta thanh thản, bình an mà về
Tránh xa bến đắm bờ mê
Mượn - vay, chồng chất não nề, ích chi ?
Dù đời ngút lửa âm ty
Cũng không coi nặng sầu bi cuộc đời
Vì đời là một cuộc chơi
Ðược, thua chi cũng sẽ rồi phù du !


Ngô Minh Hằng

CÁT BỤI


Thế đấy, từ ngày cuối tháng Tư
Vào Nam, đảng cướp có chi từ !
Đảng khoe giải phóng cho dân nước
Xâm chiếm mà là giải phóng ư ?

Đảng đã đang tâm bóp nghẹt đời
Nhà tù, nấm độc mọc muôn nơi
Văn minh, sáng tạo hàng trăm kiểu :
Bán nước, lừa dân, giết hại người !

Đảng rắc gieo đời những đớn đau
Người dân đói khổ, đảng sang giàu
Lương tâm thức dậy, lương tâm hỡi
Dừng lại bàn tay máu đỏ ngầu

Dừng bàn tay lại, lắng thanh âm
Sấm chuyển trời cao, gió đã gầm
Sóng đã tuyên ngôn lời biển động
Cuồng phong đã nổi tự nhân tâm

Dừng lại ngay đi, tỉnh lại đi
Thành trì, sinh lộ đã suy vi
Một mai thành nát ra muôn mảnh
Quyền lực kia ư? Chả nghĩa gì !

Ngô Minh Hằng

Sunday, August 21, 2011

XIN CẢM ƠN NHỮNG TRÁI TIM LÂN MẪN

 
(cảm xúc về một chuyến viếng thăm nursing home. Tại đây, có các em rất trẻ.
Các em dùng thì giờ đi chơi, đi xem chiếu bóng để làm volunteer )

\

Nắng đã lên rồi, nắng thật tươi
Tươi như ánh mắt lúc em cười
Em chia những phút giây huyền diệu 
Với những người đi nẻo cuối đời

  Vì sau thành tựu, những dư âm 
Những bóng người đi rất lặng thầm
Hay sau thất bại, bao hình ảnh
Đã khắc vào tim những vết trầm

Dầu thời ngang dọc, dấu quang vinh 
Họ, kẻ trên vai nặng ẩn tình
Hay trong tủi nhục, ngày tăm tối 
Chôn chặt niềm riêng, để một mình

 Phần bồi tổ quốc, đắp non sông 
Họ những người xưa đã hết lòng
Phần lo trách nhiệm, lo cơm áo 
Cho vẹn tình cha, trọn nghĩa chồng

Suốt đời tần tảo gánh truân chuyên
Họ cũng là đây, những mẹ hiền
 Nuôi đàn con dại nên người tốt 
Vất vả gian lao chẳng trách phiền

 Khi đời cuối nẻo, tóc sương pha 
Họ đã về đây, họp một nhà
Khi con cháu họ còn bao việc 
Không thể chăm lo bố mẹ già

Có người nuốt lệ, khóc âm thầm 
Họ sống, có người như bóng câm
Có người không thể kềm cơn bão 
Có kẻ thuyền trôi giữa đá ngầm...

Và làm dịu lại những ngày giông 
Em trải lòng ra để cảm thông
Lau dòng lệ đắng cho nhân loại 
Chia với đêm đen ánh lửa hồng

Một trời xuân biếc chẳng phôi pha 
Ánh lửa hồng kia mãi mãi là
Trong tim, những trái tim khô héo 
Trước phút đàn rơi, đứt phím ngà

Chẳng vì danh lợi, thiệt hay hơn 
Em đến chẳng vì bởi áo cơm
Mà em đến bởi lòng nhân ái 
Chia sẻ cùng ai chút tủi hờn

Trái tim lân mẫn vẫn tinh khôi 
Tôi cảm ơn em giữa biển đời
Em cho tôi biết rằng nhân loại
 Vẫn đẹp vô song một nghĩa NGƯỜI !


Ngô Minh Hằng

TÂM TÌNH NGƯỜI VONG QUỐC

(Thân mến gởi vềquê hương và đồng bào Việt Nam,
mọi lứa tuổi, trên toàn thế giới)
 

Mới hơn ba chục mùa xuân
Mà đau thương đến hai lần mất quê !
Ra đi không hẹn ngày về
Nỗi sầu ly cách tái tê tấc lòng ...
Ai đem Bến Hải một dòng
Cắt làm hai để non sông lệ tràn !?
Năm Tư máu thịt lìa tan ( 1954)
Xót xa, tôi bỏ xóm làng, tuổi thơ ..
Rồi nhìn Mẹ khóc, tôi mơ
Tuốt gươm chính khí, nối bờ Hiền Lương
Để dòng Bến Hải yêu thương
Không còn là mốc chiến trường Bắc - Nam
Hiền Lương chưa giải hờn oan
Sài Gòn giặc lại tham tàn cướp đi !
Bốn vùng ngút lửa âm ti
Để trang hùng sử sầu bi, bẽ bàng !
Bảy Lăm mất nốt miền Nam !
Vào tay giặc cộng dã man, bạo cuồng
Bỏ quê, tôi vượt đại dương
Giữa bao nhiêu nỗi đoạn trường đầy vơi
Mới hơn ba chục tuổi đời
Mất quê hai lượt, rã rời hồn xuân
Mong đời xuất hiện chính nhân
Trung kiên, vì nước, vìdân, một lòng
Đem tài chuyển núi dời sông
Để đưa dân tộc thoát vòng đau thương
Đập tan lừa mị thiên đường
Việt Nam, dựng lại quê hương huy hoàng

Ngày mai, dưới bóng Cờ Vàng
Sạch hờn vong quốc, về làng, thăm quê ...

Ngô Minh Hằng

HÃY XIN ĐỂ LẠI NGHÌN SAU


(Xin gởi toàn thể Quân Đội Nhân Dân, Công An và Đảng viên các cấp có lòng yêu đất nước Việt Nam.  Hỡi ca’c bạn trẻ du học sinh và những người theo chủ thuyê’t CS, xin vì lẽ phải và công  bình mà chuyển bài thơ  này đến bằng hữu của các bạn.  Xin vì chi’nh tương lai của bạn, của gia đình bạn, của sự tồn vong của quốc gia dân tộc mà đư’ng lên đấu tranh cho tự do dân chủ của nươ’c nhà, lưu  lại  sử vàng ngàn đời cho hậu thê’.)
 

Tôi viết bài thơ gởi đến anh
Từ con tim Việt rất chân thành
Anh ơi sông núi đang cuồng nộ
Đang thét lời đau trước sử xanh

 
Đang rất bi thương hỏi mọi lòng
Nào đâu bất khuất giống Tiên Long
Đâu gươm chính khí, đâu hùng sử
Đâu quật cường xưa hỡi núi sông !?


Mà để giang sơn phải đắm chìm
Bởi phường lãnh đạo vốn không tim ?
Cắt sông xẻ núi dâng Trung Quốc
Mãi cúi đầu sao ?... hoặc đứng nhìn ???

  
Lịch sử oai hùng nước Việt ta
Bao trang anh kiệt cứu sơn hà
Đứng lên dẹp giặc, gìn sông núi
Để lại muôn đời những gấm hoa....

 
Anh nghĩ gì ... anh Chiến sĩ ơi
Nam Quan, Bản Giốc đã dâng người
Núi sông: xương máu Ông Cha đấy
Hơn bốn nghìn năm huyết lệ bồi


Hơn bốn nghìn năm đấy hỡi anh
Mà nay sông núi thế, sao đành ???
Anh ơi, cùng với toàn dân nhé
Ta phải vùng lên ! Phải đấu tranh !

Cơ hội là đây, chớ trễ tràng
Hãy thương dân tộc qúa lầm than
Nước chờ anh đấỵ Dân chờ đấy!
Xin để nghìn sau nét sử vàng...


Ngô Minh Hằng

TA ĐÃ THẤY

(Về một ngày vui sẽ tới cho quê hương và dân tộc VN)

Ta đã thấy những mầm măng đang lớn
Tắm sương hiền, tuổi mộng sẽ vươn cao
Trong hiên ngang và dũng cảm, tự hào
Của trí tuệ, lương tâm nòi giống Việt

Ta đã thấy gánh non sông, trách nhiệm
Chẳng ngại ngần, tuổi trẻ ghé đôi vai
Đã dấn thân dù gian khổ đường dài
Để đem lại vinh quang cho đất nước

Ta đã thấy trận cuồng phong báo trước
Bởi bão ngầm cuồn cuộn ngọn triều dâng
Bởi lòng người trong áp bức, vô nhân
Đã đến lúc nổ tung ngàn núi lửa


Ta đã thấy những hung thần mục rữa
Những lá bùa, câu chú chẳng còn linh
Những dối gian độc ác hiện nguyên hình
Những huyền thoại điêu ngoa phơi nọc độc

Ta đã thấy một bình minh ngà ngọc
Rạng rỡ trời, xua bóng tối, đêm đen
Xuân đã về và những tiếng chim quen
Sẽ ríu rít hát mừng trong nắng mới

Ta đã thấy non sông ta mở hội
Người mẹ quê mắt ướt đón con về
Em bé reo mừng, diều rợp đường đê
Cô thôn nữ má hồng màu yếm lụa


Ta đã thấy ngày tàn cho bạo chúa
Sao ngươi còn đắm đuối giữa sông mê ?
Tỉnh ra đi mà biết nẻo quay về
Với chính nghĩa, với quê hương, dân tộc

Để hàn gắn nỗi đau thương tang tóc
Cho cuộc đời đẹp lại những niềm mơ
Tỉnh đi thôi, tổ quốc vẫn mong chờ !!!

Ngô Minh Hằng