Friday, July 15, 2011

DÒNG TÂM HUYẾT

RIÊNG CHO NHỮNG BẠN TẠI VIỆT NAM 


( Với tất cả lòng ngưỡng phục, Dòng Tâm Huyết này xin gởi vềcác em sinh viên học sinh tại Việt Nam. Vì yêu tổ quốc, các em đã hào hùng đứng lên hiên ngang như Phù Đổng để biểu tình ở Hà Nội, Sài Gòn đòi lại hải đảo Hoàng Sa, Trường Sa mà các em không ngờ rằng nhà cầm quyền Việt Cộng đã đi đêm, dâng cho Tàu Cộng.
Đồng kính gởi các đảng viên , công an và quân đội, những người bao lâu nay tận tụy hy sinh vì dân vì nước trong khi đảng lợi dụng chính lòng hy sinh tận tụy ấy để làm công cụ với mục đích duy nhất là củng cố cho một chế độ phi nhân, độc tài, phản dân bán nước. )

 
Em thân mến, những người em Phù Đổng
Những Duy Tân,Trần Quốc Toản, Trưng Vương
Em nổi hỏa sơn, em dâng biển sóng
Em đứng lên đòi lãnh hải, quê hương

Em đứng lên bằng can trường, bất khuất
Bởi quê hương nức nở tiếng căm hờn
Bởi xương máu Ông Cha nay bị mất
Em thấy mị lừa, tuỉ nhục nào hơn !

Xin ngưỡng phục em, những người tuổi trẻ
Và mừng quê xuất hiện những anh hùng
Không chịu yếu hèn, dẫu mình nhỏ bé
Em vùng lên, ngạo nghễ dáng Quang Trung

Hình ảnh ấy là thiêng liêng thông điệp
Em gởi đi loan báo khắp địa cầu
Tuổi trẻ Việt Nam ghé vai trách nhiệm
Bởi giống nòi tổ quốc quá hờn đau

Nhưng em bị đảng độc tài chặn bước
Bằng công an, bằng cùm sắt, nhà giam
Để che đậy những hành vi bán nước
Quần đảo Hoàng - Trường, Bản Giốc, Nam Quan !!!

Sự việc ấy hẳn vang ngàn câu hỏi
Đảng có thương dân ??? có quý sơn hà ???
Nếu yêu nước, sao đảng không chống chọi
Mà đứng nhìn Tàu chiếm đảo Hoàng Sa ?

Sự thật em ơi, Tàu không xâm chiếm
Chính đảng âm thầm cắt đất đổi trao
Lấy vũ khí, đảng giết người dân Việt
Cướp miền Nam gây xương trắng, máu đào

Phản bội toàn dân, em ơi, là đảng!
Nửa thế kỷ hơn máu ngập ba miền
Đảng dìm nước vào tối tăm sầu thảm
Ném dân lành vào đáy vực oan khiên

Thì em nhé, dùng trái tim, khối óc
Sáng suốt, công tâm, nhận diện quốc thù
Không cho phép bọn người kia, Việt cộng
Lừa mị như ngày kháng chiến mùa Thu !

Đất nước Việt Nam nào riêng của đảng
Mà của chung, dân tộc Việt Nam ta
Đảng dám tự quyền cắt, chia, đổi chác
Tội ấy tày trời, không thể nào tha !!

Hỡi những sinh viên, học sinh yêu nước
Tổ quốc chờ em quang phục cõi bờ
Dân tộc mong em Tiền Nhân nối bước
Lịch sử cần em xóa sạch vết nhơ ...

Hỡi những đảng viên, công an, quân đội
Bị đảng lừa vì yêu nước thương dân
Đã đến lúc vùng lên mà quật khởi
Diệt bạo quyền, chung sức dựng mùa xuân !

Đem đất nước trả về cho dân tộc
Đem huy hoàng rực rỡ trả non sông
Đem nhân bản, tự do cho nòi giống
Đem vinh quang cho con Lạc cháu Hồng !!!

Đây, chân thật, thơ tôi, dòng tâm huyết
Gởi đảng viên các cấp, gởi về em
Trang hùng sử đang chờ, xin viết tiếp
Để muôn sau không nhục bởi ươn hèn !


Ngô Minh Hằng

VÁ CỜ



Em vá đấy ư ... Lá cờ tổ quốc ...
Lá cờ vàng tôi trọn kiếp yêu thương
Ðời tị nạn ôm nỗi hờn mất nước
Còn chỉ lá cờ ... hình ảnh quê hương !

Còn chỉ lá cờ, hồn thiêng sông núi
Ðã rách bươm, ghi dấu tích oan hờn
Nhìn em vá cờ, lòng bừng hận tủi
Thương quá cờ vàng, xót quá giang sơn ...

Em vá cờ vàng, vá từng vết chém
Vết chém đau thương của bạn - của thù
Nhìn chỉ, nhìn kim, lòng tôi bỗng nghẹn
Tôi lại trách mình, một kẻ thất phu !

Tôi lại trách mình hèn hơn giun kiến
Không dám dấn thân lấy lại cõi bờ
Tôi lại hỏi tôi có còn nguyên vẹn
Tổ quốc trong tim và một màu cờ ?

Còn danh dự, còn tự hào, trách nhiệm
Của một người trai mang nợ kiếm cung
Hay đã quên rồi quê hương cộng chiếm
Và mặc muôn dân dâu biển bão bùng ?

Không, không thể, bờ kia rồi nước vỡ
Sẽ cuốn phăng bao ác độc tham tàn
Những hỏa sơn sẽ trào tuôn sóng lửa
Những hoa lài rồi thơm ngát Việt Nam ...

Vá tiếp đi em. Rồi đêm sẽ cạn
Rồi một giờ trời sẽ phải bình minh
Lá cờ vàng sẽ lành từng dấu đạn
Chào một quê hương dân tộc vươn mình ...


Ngô Minh Hằng

Monday, July 4, 2011

Họa Thơ Hồ Chí Minh



VIẾNG ÐỀN KIẾP BẠC (?)

Bác anh hùng tôi cũng anh hùng,
Tôi bác cùng chung nợ núi sông
Bác đuổi quân Nguyên vung kiếm bạc,
Tôi trừ giặc Pháp phất cờ hồng.
Bác đưa một nước qua nô lệ,
Tôi dắt năm châu đến đại đồng.
Bác có linh thiêng cười một tiếng,
Mừng tôi cách mạng sắp thành công.


Hồ Chí Minh (?)
Bài Họa
GIAN MANH  
Quốc tặc xưng chi bá với hùng ?
Chính ngươi bán nước lại chia sông
Rước voi đạp mộ, đau con đỏ
Lạy Mác thờ Mao, phí máu hồng !
Nay xác ngư dân chìm dưới biển
Xưa thây chiến sĩ rải trên đồng
Gian manh, tàn ác, quân lừa bịp ...
Hỗn láo, to mồm, dám kể công !!!

Ngô Minh Hằng


VIẾNG ĐỀN KIẾP BẠC
Họa
Cáo Hồ không thẹn tự xưng hùng,
Đất tổ bán dần đến biển sông.
Hưng Đạo dẹp Mông, loang máu đỏ,
Già Hồ mê gái, bám quần hồng.
Đừng quên Hồ Tặc vơ vàng bạc1,
Còn nhớ Thoát Hoan núp trụ đồng2?
Khoác lác vừa thôi này “Bác” nhé,
Làm sao sánh nổi Đức-Trần-công3?

CHÁNH MINH
08-07-2011
(1) Tuần lễ vàng năm 1945
(2) Trần Hưng Đạo đánh thắng Thoát Hoan trong trận Vạn Kiếp. Thoát Hoan phải núp
trong trụ đồng để trốn về Tàu.
(3) Để chỉ công lao to lớn của Đức Trấn Hưng Đạo.



Lại một bài tương tự :
mừng cách mạng thành công (?)

Cũng tay hào kiệt, cũng anh hùng,
Cũng bậc râu mày cũng kiếm cung.
Bác đuổi quân Nguyên vung kiếm bạc,
Tôi trừ giặc Pháp phất cờ hồng.
Bác đưa một nước qua nô lệ,
Tôi dắt năm châu đến đại đồng.
Bác có linh thiêng cười một tiếng,
Mừng tôi cách mạng đã thành công.


Hồ Chí Minh (?)

 
BÀI HỌA

TRÁO TRỞ

 
Ruồi nhặng vo ve chí khí hùng
Chỉ làm bẩn kiếm với dơ cung !
Búa liềm tàn ác phù lang sói
Mao Mác gian manh hại Lạc Hồng
Chống đảng mà vu người phản quốc
Cướp dân lại bảo kẻ tâm đồng
Dâng Tàu sông núi cha ông thế
Trở tráo khoe mình đứa có công !

Ngô Minh Hằng
 


ÐÃ CHÍN MONG CHỜ


(Trích Thi Phẩm Tiếng Lòng )


Những khuôn mặt tươi cười như hoa nở
Cờ trên tay chen chúc đứng bên nhau
Ðàn em bé mắt bừng lên rạng rỡ
Bắt chước đoàn quân nhạc hát theo sau…


Có cụ ông nương mình trên chiếc gậy
Nhìn cháu, con trong quân phục diễn hành
Có cụ bà giơ cao cờ lên vẫy
Ðể nhớ thời vì độc lập đấu tranh

Cứ như thế bao đoàn người tiếp nối
Từ mọi ngành binh chủng đến địa phương
Họ đi giữa hàng cờ bay trống nổi
Hân hoan mừng ngày Ðộc Lập Quê Hương

Họ có Quê Hương, có ngày Ðộc Lập
Ðể chào mừng và hát những lời vui
Ta mất cả Quê Hương và Ðộc Lập
Nên lời ta, lời cay đắng ngậm ngùi!!!

Ta cũng đứng xem diễn hành như họ
Nhưng hồn ta dòng lệ tủi thầm rơi
Dân nước ta hai mươi năm chưa có
Một Tự Do, Ðộc Lập tựa dân người !

Hai mươi năm ta làm thân vong quốc
Chỉ mong ngày về lại chốn quê xưa
Ôi, ngày ấy, bao giờ ta có được ???
Việt Nam ơi ! thôi đã chín mong chờ !!!

Ngô Minh Hằng

Saturday, July 2, 2011

LỜI THẾ HỆ

(thân gởi các bạn trẻ Việt Nam)

Này các bạn, tương lai nòi giống Việt
Mang trong tim dòng máu đỏ Lạc Hồng
Lòng có buồn khi nghe tiếng non sông
Đang thét gọi trong ngục tù tăm tối ?


Bạn có thấy triều dâng mùa sóng mới
Ngọn sóng hờn lớp lớp cuộn theo nhau
Tiếng sóng gào mang ý nghiã thương đau
Của bằng hữu, của anh em, của chị ?

Của dân tộc hơn nửa phần thế kỷ
Vẫn chờ ngày giải thoát những oan khiên
Chờ một ngày tuổi trẻ đứng vùng lên
Đem no ấm công bình cho đất nước ?

Thì hỡi bạn, hãy cùng nhau tiến bước
Góp đôi tay ta dựng lại từ đầu
Đá sẽ mềm, chân cứng, để muôn sau
Dòng sử Việt hào hùng trang tuổi trẻ !

Đây, Hoa Lư, cờ lau còn ngạo nghễ
Đây, Bạch Đằng, oanh liệt dấu Cha, Ông
Đây, Chí Linh, thiêng từng bóng cây rừng
Đây, sông Hoá, lời thề sôi sóng biếc

Hành trang đấy, hỡi người con xứ Việt
Can trường lên, dân nước đợi chờ ta !
Phải một ngày chính nghĩa được thăng hoa
Mừng tổ quốc vượt qua hồi kiếp nạn

Phải xóa sạch những bất công tàn ác
Trách nhiệm này là của chúng ta thôi
Nếu ta không, ai sẽ dựng xây đời
Ai sẽ gióng những hồi chuông chính khí ?

Ai sẽ nói giùm ta lời thế hệ ?
Được rõ ràng nếu chẳng chính là ta ?
Ai đáp thay tiếng gọi của sơn hà
Được dũng cảm nhiệt tình hơn tuổi trẻ ?

Đã đến lúc phải đứng lên, toàn thể !
Đừng mơ hồ mộng mị bóng hào quang
Ta không có quyền vuốt mặt cầu an
Khi dân tộc quê hương còn máu lệ !


Hãy cương quyết thét vang lời thế hệ
Thì gông xiềng cuồng bạo phải tiêu tan
Cho dân mình, cho tổ quốc Việt Nam
Được vui sống đời công bình dân chủ


Ta, đến lúc tiến lên đường danh dự
Cứu đời ta, cứu nước. Đứng lên nào ...
Hãy góp tay xé nát lá cờ sao
Vì cờ ấy, cờ giết dân, bán nước !!!

Ngô Minh Hằng

NGHÌN SAU


Ta đi qua trái địa cầu
Có gì để lại nghìn sau cho đời ?
Tang thương, dâu biển đổi dời
Nhìn trầm luân những ngậm ngùi trầm luân!
Dòng đời, dẫu cuộc phù vân
Chuyến đò qua chỉ một lần mà thương
Thương vì Tổ Quốc Quê Hương
Đang cơn sóng gió trùng dương nghiệt ngòi
Con thuyền Dân Tộc nổi trôi
Vắng người chèo lái, chơi vơi giữa dòng
Phải chi thao lược anh hùng
Ghé vai gánh chuyện núi sông cho đời
Giận mình trí hẹp, tài vơi
Mộng kia, lấp biển vá trời đành xa !
Thời gian thì bóng mây qua
Chốc thôi, tuyết điểm sương pha mái đầu


Bước chân qua trái địa cầu
Mong ai để lại nghìn sau chút gì....


Ngô Minh Hằng

Thơ HỌA ÐÁP - Hoàng Nhuận Cầm & Ngô Minh Hằng



Hoàng Nhuận Cầm

Tôi không thể nào mang về cho em

Tôi không thể nào mang về cho em
Trên những đồi biên cương chảy máu
Mắt đồng đội sau những ngày chiến đấu
Khẩu súng ghì nóng bỏng đất Hoà An.

Thương yêu quá! Việt Nam
Lựu đạn bay lẫn trong bầy chim sẻ
Con đứa lên rừng, đứa lần xuống bể
Ngảy đất trời vỡ trứng Âu Cơ.

Sao thương quá ầu ơ
Lời ru ngủ suốt chân trời góc bể
Tay nào mẹ bồng, tay nào mẹ bế
Bàn tay nào đẫm lệ dỗ Nguyễn Du.

Chưa tay nào dỗ nín được Nguyễn Du
Sao tôi thương mùa thu trăng lu
Đêm sao mai lặng lờ cá đớp
Ngày mặt trời đổ rợp bóng cây.

Tâm hồn tôi màu mây
Quân phục xanh màu lá
Việt Nam! Tôi thương quá
Tôi thương quá! Việt Nam.

Trái tim thêm một tuổi
Đất tôi yêu ngàn ngày
Xin trao tôi khẩu súng
Khi mà chưa xuôi tay
Mẹ lại đưa ra trận
Khu vườn hoa mướp bay...

Việt Nam ôi yêu thương
Chữ vất vả, gian nan người quá thấu
Bao thế hệ trọn đời đi chiến đấu
Bao cuộc đời nhắc đến đã gương soi.
Sẽ còn in như dao khắc lòng tôi
Dáng đồng đội ngã trong giờ chiến đấu
Ngực áp sát cột biên cương đỏ máu
Mà môi cười tha thiết - Việt Nam ơi...

Nguồn: Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, Hoàng Nhuận Cầm, NXB Hội nhà văn, 2007, trang 97.
**********************

 
  Ngô Minh Hằng

(Họa - Ðáp bài "TÔI KHÔNG THỂ NÀO MANG VỀ CHO EM" )

ANH CÓ BIẾT CHO AI MÀ ANH CHIẾN ÐẤU ?


Anh bảo không thể nào mang về cho tôi
Mắt đồng đội bầy nhầy trong vũng máu
Anh có biết cho ai mà anh chiến đấu ?
Cho bạo quyền hay cho nước thịnh dân an ?

Anh hãy nhìn đi, tổ quốc Việt Nam
Bản Giốc - Nam Quan sao Tàu cưa sẻ
Tây Nguyên nước mình, Hoàng Sa, vùng bể
Có vẹn toàn như trước không cơ ?

Nếu chiến đấu cho dân sao Anh vẫn thờ ơ
Khi xác thuyền nhân giập vùi sóng bể
Khi tháng Tư nào con thơ mẹ bế
Bỗng đạn nổ giòn, hồn bay bổng, phiêu du
Anh biết vì ai mà chốn phù du
Có triệu niềm đau chừng như vĩnh cửu
Có những con người thịt xương hiện hữu
Lại chấp nhận mình là những thân cây ???

Giấc mơ treo trên mây
Hồn khô không bóng lá
Nên tình anh xa lạ
Lầm Ðảng với Việt Nam !!!

Tưởng mỗi năm thêm tuổi
Anh phân biệt gian - ngay
Và không còn nhận súng
Lăm le cầm trên tay
Nhưng rồi anh ra trận
Ðạn cố tình vẫn bay ...

Anh có thể yêu thương
Những điều không hiểu thấu
Nhưng làm công cụ, hy sinh cho chủ nghĩa mà anh hết lòng chiến đấu
Thì rõ ràng như tấm gương soi
Vì chủ nghĩa này đã giết hại chúng tôi
Giết hại các anh, để phục vụ riêng cho bày thảo khấu
Cắt đất dâng Tàu làm quê hương chảy máu
Thì quả anh lầm ... nghĩ lại anh ơi ...

Ngô Minh Hằng

Vài lời của Nguyễn Xuân Diện:

Sáng nay, có độc giả đã chép bài thơ này cho Nguyễn Xuân Diện tại đây (phần comment). Nguyễn Xuân Diện-Blog đã đưa lên, tại đúng vị trí này, nhưng ngay sau đó đã liên hệ với Nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên để hỏi xem anh có văn bản in không. Anh Nguyên không tìm thấy cuốn thơ có in bài này, và cho tôi số ĐT của Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm. Tôi có đọc cho anh nghe để xem có gì sai nhầm không. Anh Hoàng Nhuận Cầm cảm ơn về việc đưa bài thơ lên Nguyễn Xuân Diện-blog và nói rằng bài thơ Diện đọc có nhiều chỗ sai lắm. Nguyễn Xuân Diện-Blog đã tạm cất đi.

Chiều nay, nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên đã tìm đuợc tập thơ "Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến" của Hoàng Nhuận Cầm trên giá sách và tôi cũng tìm thấy bài này, ở đây. Chúng tôi cùng tôi sửa lại cho đúng văn bản in của NXB Hội Nhà văn năm 2007 [riêng chữ đầu tiên trong câu thơ "Dáng đồng đội ngã trong giờ chiến đấu" ở cuối bài, thì bản in là "DÂNG" nhưng anh Phạm Xuân Nguyên nói nếu là chữ "DÁNG" thì đúng hơn. Tôi chép là DÁNG. Sau đó, tôi lại gọi điện cho Anh Hoàng Nhuận Cầm (BS Hoa Súng trên VTV, anh là con trai của Nhạc sĩ tiền chiến Hoàng Giác) để hỏi xem "dáng" hay "dâng". Anh Hoàng Nhuận Cầm nói là "Dáng".

Xin cảm ơn vị độc giả đã mách cho Nguyễn Xuân Diện-blog một bài thơ hay. Xin cảm ơn các anh Phạm Xuân Nguyên, Hoàng Nhuận Cầm và trân trọng giới thiệu cùng chư vị!

Lâm Khang Nguyễn Xuân Diện kính trình!



http://nguyenxuandien.blogspot.com/2011/04/toi-khong-mang-ve-cho-em-tho.html

SẼ CÓ MỘT NGÀY


( Kính dâng linh hồn các chiến sĩ Hải Quân đã hy sinh trong trận đánh Hoàng Sa)

















                                                       Việt Nam ta, Đức Thánh Trần
Bạch Đằng cưỡi ngọn sóng thần, tuốt gươm
Giặc Mông Cổ tìm đường tháo chạy
Tướng như quân hết thảy rụng rời