Saturday, December 29, 2012

BÀI THƠ GỞI RIÊNG CHO BẰNG HỮU



BÀI THƠ GỞI RIÊNG CHO BẰNG HỮU 

(Thay lời tri ân, xin gởi đến tất cả những BẰNG HỮU của NMH)




 Đây một bài thơ gởi riêng bằng hữu
Tôi viết giữa chiều giá lạnh căm căm
Để khẳng định đời không gì vĩnh cửu
Nhưng tình người đích thực sẽ trăm năm !
*
Là mối giao tình dẫu qua sóng gió
Qua bao nhiêu dị biệt vẫn lưu tồn
Bằng tha thứ, bằng cảm thông, gắn bó
Bằng chân thành, không tính thiệt, so hơn
*
Để chấp nhận tôi, một tên ngang, chướng
Nửa ở cõi trần nửa sống trên mây
Nửa nhiệt thành dâng lòng cho lý tưởng
Nửa uống thơ, say khướt, bị trời đầy
*
Để chấp nhận tôi, một tên ngu ngốc
Đã yêu thơ mà ngoảnh mặt bạc tiền
Từ sống kiếp Hời chỉ mơ phục quốc
Thương quê nhà than khóc tựa người điên
*
Để chấp nhận tôi dù chung nòi giống
Hay lạ lùng khác biệt cả màu da
Lau mắt cho tôi những khi tôi khóc
Chia cả niềm đau mất nước tan nhà
*
Gọi cho tôi dù đường xa vời vợi
Nghe tôi đọc thơ cả tiếng đồng hồ
Thắp sáng tình yêu quê hương nguồn cội
Bằng những ngọt bùi cay đắng trong thơ
*
Đến thăm tôi cả ngày đông tuyết giá
Nhắc nhở tôi rằng giữ ấm kẻo đau
Nâng tôi dậy khi đời xô tôi ngã
An ủi tôi, san sẻ gánh u sầu
*
Tôi viết thơ này gởi riêng bằng hữu
Trong một chiều Đông tuyết phủ lạnh trời
Vâng, đúng thế, không có gì vĩnh cửu
Trừ tình người chân thật bạn cho tôi...
*
Cảm ơn bạn, những người từng kiên nhẫn
Khi cơn điên tôi bất chấp cuộc đời
Bạn đã yêu thương như từng chấp nhận
Tốt xấu chẳng nề... vì...đó... là... tôi !



Ngô Minh Hằng



Tuesday, December 25, 2012

HẸN NHAU GIỮA SAIGON


 HẸN NHAU GIỮA SAIGON


Hẹn nhau nhé, giữa Saigon yêu dấu
Ta gặp ta trong khí thế tưng bừng
Ta mừng nhau ngày đất nước vui  chung
Khi bốn cõi cờ vàng say gió nổi

Cả dân tộc hân hoan vào vận hội
Mừng quê hương giải thoát những gông xiềng
Núi sông này là của giống Rồng Tiên
Thì sông núi phải có ngày quang phục !
Thì Nhân Quyền sẽ  xua tan bạo lực
Cho Tự Do, dân sống cuộc an lành
Khắp đồng bằng, biển cả, núi sông xanh
Được chan chứa một bình minh hạnh phúc !
Dòng  quốc sử quật cường, thơm dấu mực
Giống Lạc Hồng oanh liệt bốn nghìn năm
Thế giới nghiêng mình nể phục Việt Nam
Và ta sẽ bắt đầu xây dựng lại
Hẹn nhau nhé,  hỡi những lòng áo vải
Mà chòm sao Bắc Đẩu ở trong hồn
Sáng lên nào cho thắm nghĩa quê hương
Cho lịch sử muôn đời thêm bất khuất !
Ngô Minh Hằng


NÓI VỚI MẸ


NÓI VỚI MẸ


(Kính dâng Mẹ, Tổ Quốc Việt Nam)



*

Cho con được một lần hôn tóc mẹ
Trước khi làm cánh hạc lẫn vào mây
Đã lâu rồi, hăm hai năm có lẻ
Mẹ xa con, đau đớn đã từng ngày !
*


Mẹ ở lại với gông xiềng bạo ngược


Với oan hờn nước mắt trắng đêm đen

Với tai họa không bao giờ ngờ được

Với tù lao bức khóa miệng dân hèn !
*


Con ra đi khi biển đời bão tố


Và biển lòng cuồn cuộn sóng tang thương

Lòng căm phẫn trước dân tình thống khổ

Trách mình hèn, không giữ được quê hương
*


Con của mẹ có những người anh dũng


Chết oai hùng, bia đá vãn thầm đau

Trước mũi súng, lưỡi lê, không khuất phục

Sử Tiên Rồng sáng chói vạn đời sau
*


Cũng có kẻ bán linh hồn cho quỷ


Để cúi đầu quỳ nhặt chút phồn vinh

Lại có kẻ đắm chìm trong mộng mị

Sờ chân voi mà cứ tưởng cột đình !
*


Và cũng có, mẹ ơi, phường vô sỉ


Máu không còn đỏ nữa, chảy trong tim

Nhìn xác bạn hơn nửa phần thế kỷ

Hiện nguyên hình, đồng dạng với loài kên
*


Thôi mẹ ạ, sá chi trò thế sự


Miệng ngàn năm bia ấy có mòn đâu !

Một ngày kia khi bừng cơn mộng dữ

Họ vô cùng cô độc khóc nhìn nhau !
*


Rồi con sẽ trở về hôn tóc mẹ


Mảnh đất hiền thắm đỏ máu tiền nhân

Cờ vàng xưa sẽ tung bay ngao nghễ

Như Đống Đa ngày nọ, buổi đầu xuân



Ngô Minh Hằng


NHỚ SÀI GÒN




     Chao ôi nhớ quá. Sài Gòn !
Nhớ đường Thống Nhất. Tháp chuông Đức Bà
     Nhớ lòng Nguyễn Huệ đầy hoa
Bạch Đằng, nhớ bóng con phà Thủ Thiêm
     Tam Đa xanh đỏ, nhớ đèn
Bến Thành bốn cửa, nhớ chen chân người
        Thánh Tôn, Lê Lợi ... Nhớ ơi !
Nhớ hàng sách cũ giữa trời bán, mua
     Chân say, vui bước đường mơ
Từng con phố nhớ ngẩn ngơ gọi hồn
     Chùa Xá Lợi, nhớ trầm hương
Gia Long nhớ nắng sân trường áo bay
     Lá me xanh, nhớ gót hài
Tao Đàn, ai đứng chờ ai mấy mùa
     Nhớ trường Quốc Tuấn năm xưa
Nhớ em mười sáu, khi vừa biết yêu
     Tan trường, đợi tiếng chuông reo
Theo nhau, tình biết bao nhiêu là tình !
        Mặt ngoài, e lệ làm thinh
Che nghiêng vành nón, trộm nhìn. Thế thôi !
     Đường Lê Văn Duyệt đông vui
Đi qua chợ Đũi  nhớ xôi, nhớ chè
     Phan Đình Phùng phía bên kia
Đây Phan Thanh Giản, lối về Cầu Sơn
     Nhớ ơi, nhớ quá. Sài Gòn !
Bao giờ nước trở về nguồn, nước ơi !
     Mất nhau từ buổi đỏ trời
Sài Gòn đâu ? Trả lại tôi Sài Gòn !!!



Ngô Minh Hằng