Wednesday, March 28, 2012

THÁNG TƯ ĐEN



(Một nén hương kính dâng Tổ Quốc VN. và tưởng niệm những
người chết cho quê hương, vì quê hương và vì sự xâm lăng tàn
khốc của CS trong Tháng Tư Đen 1975)
 
Ngày Ba Mươi Tháng Tư xưa
Lệnh hàng: vết chém ai dưa qua hồn
Lòng đau với Tháng Tư buồn
Súng rơi cùng suối lệ tuôn nghẹn ngào...
Ngày Ba Mươi Tháng Tư nào
Ai đem dân tộc xô vào lầm than
Xác người ai bón rừng hoang
Biển xanh pha máu Việt Nam đỏ hồng!
Ai làm cách núi ngăn sông
Cha con chia biệt, vợ chồng ly tan?
Ai làm tan nát Việt Nam
Hòa bình sao lại vô vàn đớn đau ?
Tháng Tư đen. Tháng Tư sầu
Một trăm cái trứng đào sâu oán thù
Giết nhau bằng những mưu mô
Giết nhau bằng súng Liên sô, đạn Tàu
Giết nhau không nhận ra nhau
Giết nhau chẳng chút lòng đau.  Lạ lùng!
Giết nhau, vỗ ngực: Anh Hùng
Ngàn trang uế sử trùng trùng máu tươi ...

Tháng Tư đen. Tháng Tư ơi!
Việt nam ! ai  xót xa người Việt nam !?
 
 
Ngô Minh Hằng

DI SẢN HỒ CHÍ MINH



(Viết để ghi nhớ ngày 20/7/1954, ngày VC chia đôi nước VN tại dòng sông Bến Hải - và ngày Quốc Hận 30/4/1975 VC xua quân xâm chiếm miền Nam VN, xô dân tộc và quê hương VN xuống tận cùng hỏa ngục. Thân mến gởi đồng bào Việt Nam, mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi, quốc nội và hải ngoaị)

 


Này Hồ Chí Minh, từ ngày ông mất
Di sản của ông để lại những gì ?
Là giang sơn cống Tàu từng khối đất
Là cách giết người cướp của tinh vi ???

Di sản của ông có ngàn kiểu chết
Chết trận, chết tù, chết dọc Trường Sơn
Cải cách, vượt biên, thanh trừng, ám sa’t
Chết tủi chết oan, chất ngất căm hờn ...

Triệu triệu oan hồn khắp Nam - Trung - Bắc
Vẫn réo tên ông đòi lại cuộc đời
Vạn vạn anh hùng yêu thương xã tắc
Bị ông phản lừa, chết thảm ông ơi !

Di sản của ông, nhìn đi, xã hội
Lớp đảng tàn hung mất hẳn tính người
Lớp tuổi trẻ quên giang sơn, nguồn cội
Chỉ biết loạn cuồng, sa đọa, ăn chơi !

Di sản của ông: kinh hoàng nhân loại
Cha bẻ chân con thành kẻ tật nguyền
Bắt trẻ đi xin, lừa lòng nhân ái
Tiền đem về cha uống rượu say điên

Di sản của ông: luân thường hư hoại
Người mẹ mê tiền rao bán trinh con !
Áo trắng nữ sinh nhởn nhơ làm gái
Trung nghĩa, lương tâm, đạo đức không còn !

Di sản của ông : chư hầu, đốn mạt
Tàu giết dân mình đảng vẫn an nhiên
Tàu chiếm đất, đảng câm mồm cúi mặt
Ô nhục giang sơn, tủi hổ dân hiền !

Di sản của ông : quê hương máu lệ
Một đảng cướp ngày bằm nát non sông
Và một nhà tù, cai tù, đồ tể
Nên Việt Nam tôi oan khổ chất chồng ...

Đừng nói nữa vì mọi người đã biết
Kẻ tội đồ dân tộc chính là ông !
Sẽ có một ngày toàn dân nước Việt
Ảo tưởng đập tan, viết sử Lạc Hồng


Ngô Minh Hằng

Friday, March 23, 2012

NGÀY QUỐC HẬN MUÔN ÐỜI LÀ QUỐC HẬN !



(gởi những kẻ có ý đồ muốn đổi NGÀY QUỐC HẬN đau thương trong lịch sử Việt Nam thành ngày tự do hoặc ngày của thuyền nhân để bịp lừa nhân loại.)
 
 
 
 
 
 
Ngày Quốc Hận phải là ngày Quốc Hận
Không tự do mà cũng chẳng thuyền nhân !
Tự do gì khi tám chục triệu dân
Bị đàn áp, bị tù đày, bị giết ?!
 
Bị đảng xem như con giun cái kiến
Bắt Dốt, bắt Mù, bắt điếc, bắt Câm
Khi đảng lạy Tàu, cắt đất quì dâng
Dân phản đối, đảng vu là phản động ...
 
Cánh cửa nhà tù thét to, mở rộng
Và người tù không án vẫn chung thân
Ðảng cấm vợ con, cha mẹ, xa gần
Ðến thăm viếng. Tự do à ??? Gian lận !!!
 
Ngày Quốc Hận thì gọi là Quốc Hận
Sao lại lập lờ ngày của thuyền nhân ?
Ba Mươi Tháng Tư nếu lũ vô thần
Không cướp miền Nam, thuyền nào ra biển ???
 
Cướp miền Nam, đảng gây thêm oan nghiệt
Thu đất, đoạt nhà, vơ vét, quan liêu
Máu thịt dân lành, gia sản tan tiêu
Nên mới có thuyền nhân sau cuộc chiến
 
Cướp nước rồi, nếu đừng tù, ngưng giết
Ðừng trả thù người tàn ác, bất lương
Bắt tay nhau cùng dựng lại quê hương
Thì đã chẳng có tên " NGÀY QUỐC HẬN " !
 
Bất nhân thế, sao hèn, không dám nhận
Là tháng Tư, loài qủi đỏ dã man
Tàn bạo, gian hùng, bức tử miền Nam
Gieo tang tóc, xô dân vào ngục tối ???
 
Sao muốn đổi tên ? sợ mà chối tội ?
Hay gian ngoa, điên đảo bịp lừa người ?
Bịp cách nào, tay vẫn máu dân tươi !
Vì tội ác vẫn còn kia, chất ngất ....
 
Ngày Quốc Hận thì gọi là Quốc Hận
Nghe rõ chưa hỡi kẻ thiếu tim người !
Món bịp bây giờ đã ế, đã ôi ...
NGÀY QUỐC HẬN MUÔN ÐỜI LÀ QUỐC HẬN !
 
 
Ngô Minh Hằng
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

Tuesday, March 20, 2012

LẼ NÀO





Công an lại đánh chết người
Lại gây máu đổ, lại khơi oán hờn
Lại đem tang tóc đau thương
Phủ lên đầu đám dân thường ...Ôi chao ...
Dân hiền đã khổ biết bao
Từ khi tà thuyết cõng vào Việt Nam
Non sông nát bấy, lầm than
Bày con một mẹ tương tàn giết nhau
Thờ Nga, đảng lại lạy Tàu
Ðể xin làm kiếp chư hầu, hỡi ơi ...
Ðầu dân, chễm chệ đảng ngồi
Nhưng qùy dưới trướng làm tôi cộng Tàu
Giang sơn, đảng bán, làm giàu
Mạng dân như kiến, như sâu, đảng bằm
Nếu người yêu nước, hờn căm
Ðảng vu phản động, âm thầm bắt đi
Cướp dân, đảng cướp tinh vi
Giết dân, đảng giết cực kỳ tuyệt chiêu
Luật rừng, tàn ác, quan liêu
Dân ai bất mãn là tiêu cuộc đời
Công an Việt cộng là trời
Giết người, đổ tội cho người mới hay !
Giết người không chút gớm tay
Bởi loài thú dữ đã say máu người
 
Việt Nam, dân tộc tôi ơi !
Cứ hoài vuốt mặt, im lời thế sao ...
Ðứng lên! hùng khí đâu nào ???
Ðứng lên! bất khuất, tự hào, hỡi ta !!!
Hương Lài nước bạn lan xa
Sao chưa dũng cảm, xông pha, cứu mình ?!
Cho dù có phải hy sinh
Ðứng lên để sống quang vinh, quyền người
Lẽ nào chịu nhục một đời
Qủi vung lưỡi hái mà ngồi lặng im....
 
 
Ngô Minh Hằng

ĐOẢN THI MÙA ĐÔNG


ÐỒNG BÀO
 
 
Buồn nào hơn thế này không ?
Ðau nào hơn hở Lạc Hồng ??? Hỡi ơi ...
Ðem lòng tin của mọi người
Ðể lừa để bịp thế rồi... bao phen ...
Lừa kẻ lạ, bịp người quen 
Mà rằng cứu giúp anh em, đồng bào !!!
 
 
TIẾP TAY
 
Vì sao băm bảy năm rồi
Việt gian, Việt cộng khơi khơi sống còn ?
Hẳn không vì thiếu lòng son
Mà vì thừa kẻ chui lòn, mê đô
Tiếp tay, chúng bán cơ đồ
Niềm tin, chính nghĩa, mưu mô , chúng lừa !
 
ÐAU
 
Chao ơi, chỉ bởi mùi tiền
Mà mờ chính nghĩa, mà điên đảo lòng
Miệng thì tổ quốc, non sông
Tâm thì phản phúc, lộn sòng, hai mang
Tháng Tư, từ buổi tan hàng
Hỏi ai tim ngọc lòng vàng không đau  !
 
 
CHÚC
 
Xót người trong mộ đã lâu
Làm sao biện bạch một câu cho mình
Thương cho thế thái nhân sinh
Xảo ngôn vọng ngữ, bạc tình vong thân
A dua với lũ vô thần
Công bằng, liêm sỉ, tiền nhân, đạp nhàu
Chúc cho đi trọn nhịp cầu
Mà không hổ thẹn với MÀU LƯƠNG TÂM !
 
Ngô Minh Hằng

Sunday, March 18, 2012



ĐỌC BỨC KHÁNG THƯ

(Cảm xúc sau khi đọc bức kháng thư của bà Nguyễn Thị Kim Chung viết tại Hà Nội ngày 8 tháng 7 năm 2002 gởi đến nhà đương quyền Cộng Sản Việt Nam phản đối việc nhà nước bắt giữ con bà là Cử nhân luật Lê Chí Quang, sau khi Lê Chí Quang vì yêu quê hương, đã viết những bài "Góp Ý sửa đổi Hiến Pháp" và bài "Hãy Cảnh Giác với Bắc Triều" khi thấy nhà cầm quyền CSVN dâng Nam Quan và Bản Giốc cho Trung Cộng)
Kháng thư, tôi đã bao lần đọc
Càng đọc, càng thương qúa, phận người !!!
Từng chữ mà như từng tiếng khóc
Cho đời nghiệt ngã  nước dân tôi !
Kháng thư, người Mẹ thương con, viết
Bằng cả niềm đau, nỗi uất hờn
Có giọt máu hồng trong giọt lệ
Trong từng nét chữ rất cô đơn !
Kháng thư, Mẹ gởi cho nhà nước
Phân giải, mong con được thả về
Bởi đúng tinh thần trong hiến pháp
Con bà góp ý, dựng xây quê !
Nhưng sao khi góp lời xây dựng
Nhà nước giam ngay, khép tội liền ???
Không đợi điều tra, không đợi xử
Chẳng màng luật pháp, kệ oan khiên !
Người con trai ấy, con duy nhất
Đau ốm nhiều năm, bịnh hiểm nghèo
Nhưng bởi nồng nàn yêu đất Tổ
Thấy người bán nước, vội chuông reo....
Nam Quan, Bản Giốc là xương máu
Sao  bỗng ngang nhiên cắt hiến người ?
Nỗi nhục, nỗi hờn đau tấc dạ
Nên chàng trai ấy phải làm thôi !!!
Chàng can đảm quá, anh hùng quá
Đã rất hiên ngang đối diện đời
Ơi những trai Hồng, ơi gái Lạc
Đọc thư, nhiệt huyết có bừng sôi ???
Đọc thư, có  thấy thương người Mẹ
Thương nước, thương dân, xót chính mình ?
Dưới ánh bạo quyền kia thống trị
Dân thì khốn khổ, nước điêu linh !
Kháng thư, chưa đọc, xin tìm đọc
Đọc để mà thương những phận đời !
Mà dựng công bình, xây đất nước
Gieo mầm nhân bản, Việt Nam ơi !!!
Ngô Minh Hằng

HÀO KHÍ TÂY NGUYÊN
 (Gởi về Quê Hương và Dân Tộc VN thân yêu  để yểm trợ tinh thần và tỏ lòng ngưỡng phục chí quật cường, lòng bất khuất của toàn dân Việt Nam nói chung, của người sắc tộc, nói riêng,trong công cuộc biểu tình phản đối nhà cầm quyền CSVN đòi Tự Do Tôn Giáo và đất đai,  Muà Phục Sinh năm 2004  tại Tây Nguyên)
 
 
Đau xót qúa, lại máu đào loang đổ
Lại dùi cui, báng súng nát thân người!
Ôi Tây Nguyên, Ban Mê xanh cánh gió
Hay chốn pháp trường đảng giết dân tôi ?!
 
Dân tôi sống, buôn, làng, Kinh bên Thượng
Đã có những thời lạc nghiệp an cư
Nhưng bỗng một ngày đau cùng vận nước
Hạnh phúc tan tành từ cuối Tháng Tư !!!
 
Ôi cuối Tháng Tư trùng khơi máu lệ
Kinh, Thượng, xác người chồng chất Tây Nguyên!
Từ đất nước sa vào tay đồ tể
Thì mạng dân trong lưỡi hái bạo quyền !
 
Gái núi Pleiku, trai rừng Darlac
Cười hồn nhiên bên bóng suối Krong Kno
Tình vừa nở, hương lòng vừa chợt ngát
Đã đau thương tức tưởi dưới khung mồ!
 
Đảng giết dân cả trong ngày màu nhiệm
Giờ Ngôi Trời từ mộ đá phục sinh !
Chúa cứu chuộc mong loài người hướng thiện
Đảng vẫn bạo tàn bức hại sinh linh !!!
 
Chiếc gùi nhỏ nằm chơ vơ triền dốc
Ná, tên rơi, vô chủ, bỏ bên đường!
Bà Mẹ  Ê Đê thảm thương, cười, khóc
Ôm xác con trai ngơ ngẩn, mê cuồng...
 
Tôi xót lắm, dân tôi, từng giọt máu
Nhưng tôi mừng vì hào khí Tây Nguyên
Nếu  an phận, không quật cường tranh đấu
Thì muôn năm chà đạp bởi tà quyền!
 
Thì cuộc sống con người thua con vật
Không có tự do, hạnh phúc, công bằng
Và ỷ lại, chờ người xoay vận mệnh
Thì tự hào, danh dự có còn chăng ?
 
Nên lớp lớp người hướng về thành phố
Đối diện công an, súng lớn, roi dài
Không bạo động nhưng sóng thần, nước lũ
Đòi lại tự do tôn giáo, đất đai....
 
Đảng đàn áp bằng xe tăng, súng đạn
Khi tay không, dân đòi hỏi nhân  quyền
Khắp thế giới vội bất bình, phản kháng
Ôi rực rỡ trời HÀO KHÍ TÂY NGUYÊN !
 
 
Ngô Minh Hằng

CỘT MỐC OAN HỜN


Ðại lễ dâng đất tổ tiên của người Việt-Nam cho Trung-cộng đã được Việtcộng thực hiện trong niềm hân hoan vào ngày 23 tháng 02 năm 2009 vừa qua.

Đại l din ra ngay ti i Nam Quan, ngay ti ct mc ô nhc Km0!


CỘT MỐC OAN HỜN
( tin báo :  Đầu năm 2002, nhà đương quyền CSVN đã đặt cột mốc cái thứ nhất mang số 745 tại Móng Cái, phần đất trước của Việt nam, nay là điểm phân chia biên giới mới giữa Việt Cộng và Trung Cộng. Cột mốc cái cao gần hai mét và làm bằng đá khối. Ngoài chữ số ghi kilomet, mốc cái còn có quốc huy của CSVN và cờ đỏ sao vàng. Ngày 13/7/2002 CSVN khánh thành đặt cột mốc thứ hai mang số 102 tại tỉnh Lào Cai. Phần đất này trước đây cũng thuộc Việt Nam)

Ai đem phiến đá vô hồn
Biến thành Cột Mốc Oan Hờn, hỡi ai !!!
Núi cao soi bóng sông dài
Sao thu hẹp để u hoài núi sông ?
Nỗi đau đã nhức mọi lòng
Nỗi hờn tươm máu, triệu dòng lệ chan
Bao đời mốc tại Nam Quan
Sao nay Móng Cái, Hà Giang hở Trời !?
Vết dao, cột mốc, còn tươi
Cắt da thịt Mẹ chao ơi, bạo tàn !!!
Hỡi Bản Giốc, hỡi Nam Quan
Sao đem đất nước Việt Nam  dâng người ?
Đất ta, xương máu, cơ ngơi
Ông cha ta đã bao đời dựng xây
Quyền chi cắt đất dâng thày ?
Tại sao làm nước non này đau thương ???
Niềm đau, nỗi nhục quê hương
Hỡi ai, tráng sĩ, tuốt gươm báo đền!
Ta ơi, toàn quốc đứng lên !
Nhổ phăng cọc mốc oan khiên, xây đời ...
Ngô Minh Hằng

Friday, March 16, 2012

NHỚ VỀ MỘT QUÊ HƯƠNG


 



 
Xứ người nhìn nắng chiều buông
Chao ơi, lòng nhớ quê hương lạ lùng !
Cũng vàng nắng lụa rưng rưng
Cũng âu yếm gió hôn từng ngọn cây
Lưng trời cũng trắng cung mây
Cũng không gian biếc với đầy ý thơ
Nhưng quê tôi đấy, bây giờ...
Xa xôi ngăn cách đôi bờ đại dương
Nắng vàng thôi chẳng còn hương
Gió mưa gieo những thê lương vào đời
Quê tôi, ai giết nụ cười
Để cho tôi phải thành người tha hương
Chiều nay nhìn nắng chiều buông
Tôi xa xót nhớ quê hương cháy lòng !
Ai người nhớ với tôi không ?
Một quê hương có muôn dòng lệ cay...
 
 
Ngô Minh Hằng

CHUNG MỘT LỜI NGUYỀN


CHUNG MỘT LỜI NGUYỀN
 
 
Hỡi ơi, cửa Ải Nam Quan
Những dòng quốc sử còn loang máu hồng
Tiễn Cha, nước mắt từng dòng
Cha nhìn con trẻ cảm lòng phân ly
Dạy rằng: Con hãy về đi
Lau dòng nước mắt nữ nhi thường tình!
Hãy đem chữ Hiếu làm Kinh
Thù nhà, nợ nước phân minh báo đền
Ích chi mà khóc, mà phiền
Lệ kia có rửa hận riêng được nào !
Lời thiêng đau ngọn sóng đào
Ải Nam Quan đứng nghẹn ngào nhìn theo!

Tiếng Cha hoà tiếng thác reo
Bóng cha cùng với bóng chiều mờ tan!
 

Lau khô huyết lệ đôi hàng
Tay nâng kiếm báu, lòng mang lời thề
Mười năm dưới bóng trăng khuya
Bình Ngô mở nẻo đường về Đông Quan
Xưa, dòng sử Việt vẻ vang
Nay dòng sử Việt sao mang hận sầu ?
 

Ải Nam Quan hỡi, còn đâu !
Kìa ai cắt đất dâng Tàủ Quyền chi ???
Chính quyền phục vụ dân thì
Yêu dân, làm việc chỉ vì dân thôi
Chứ đâu cắt đất dâng người
Để cho dân nước thiệt thòi, đớn đau ?!
Trưng Vương, Nguyễn Trãi nay đâu ?
Thù nhà, nợ nước xin mau báo đền!

Tuốt gươm, chung một lời nguyền
Buôn dân, bán nước, bạo quyền, đập tan!!!

 
Ngô Minh Hằng

LỜI SÔNG NÚI

  ( Gởi đồng bào Việt Nam tôi, quốc nội và hải ngoại)


Đồng bào ơi, trống Diên Hồng
Vang lên từng nhịp trong lòng Việt Nam !
Hỡi quê, hỡi xóm, hỡi làng
Có nghe tha thiết giang san gọi hồn ???
Có nghe nức nở oán hờn
Trường Sa, Hoàng đảo từng cơn não lòng ?!
Lời buồn của núi, của sông
Vang lên với trống Diên Hồng trong ta ?
Đứng lên, cô, bác, ông, bà
Đứng lên, anh, chị ! gần, xa, một lòng...
Đứng lên rửa hận non sông
Nhục kia cộng với thù chung đã đầy !!!
Giơ cao hỡi vạn bàn tay
Nam Quan, Bản Giốc, đất này, của ta!!!
Hoàng – Trường, xương máu ông, cha
Thì không ai được xẻ ra, dâng người!
Đứng lên, dân Việt Nam ơi !
Bạo quyền, phản nước, lừa nòi, phải tiêu!


Ngô Minh Hằng